Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 352

Cập nhật lúc: 2025-07-02 22:14:31
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Minh Diên lúc ấy đang chìm trong không gian, dựa theo hình dáng kiếp trước mà dùng thần thức tạo hình lại thân thể mình.

Qua mấy ngày nỗ lực, dung mạo dần hiện ra hình dáng ban đầu, tinh xảo, linh khí động lòng người. Dù còn là bán thành phẩm, nhưng đã thấp thoáng bóng dáng tuyệt sắc thoát tục.

Đợi khi gạt bỏ xong mọi vướng bận trong vô thức, nàng mới thu hồi thần thức, vừa vặn nghe bọn họ đang thảo luận về Dương Tiễn Tuyết Mầm.

Nàng hỏi: "Dương Tiễn Tuyết Mầm là trà gì?"

Lục Bùi Phong giải thích: "Là trà cống phẩm hoàng thất Bắc Ngụy, tiên đế rất yêu thích loại trà này, toàn bộ số trà còn lại trong cung đều được chôn theo ngài. Giờ chỉ còn rất ít tồn tại."

Tống Minh Diên không am hiểu về trà đạo, chỉ biết rằng trà do Lục Bùi Phong và Lục Ngũ phu nhân pha có hương vị đặc biệt, giống như thức ăn do Lục lão phu nhân nấu vậy, khó ai cưỡng lại được.

Nghĩ đến Ngũ thẩm yêu thích trà, nàng hỏi: "Ngũ thẩm thích Dương Tiễn Tuyết Mầm sao?"

Sắc mặt lạnh lùng của Lục Ngũ phu nhân thoáng giảm đi, lộ ra vẻ dịu dàng: "Ta chỉ nghe nói, nên có chút tò mò thôi."

Dương Tiễn Tuyết Mầm là trà trân quý, nếu có thể mang về, chắc chắn A Diên sẽ thích.

Trong lòng Lục Ngũ phu nhân, chỉ có thứ tốt nhất mới xứng đôi với Diên Diên nhà bà, trà uống cũng phải là loại thượng hạng.

Tống Minh Diên gật gù, tiên đế để lại vật bồi táng sao, nàng có!

Nàng uống một ngụm trà hoa thanh ngát, ý thức lại chìm vào trong không gian. Bên ngoài nhìn nàng như đang trầm tư.

Tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng nàng cũng tìm thấy nơi cất đống vàng bạc ngọc khí khi xâm nhập vào hoàng lăng trước đây.

Bên trong không chỉ có tranh chữ và những vật phẩm trân quý, còn có bảo kiếm và đồ đồng, phần lớn đều là những món đồ yêu thích của các bậc quý nhân.

Những vật phẩm được chôn cất bảo tồn một cách hoàn hảo, Tống Minh Diên lấy ra và nhanh chóng đặt vào không gian của mình mà không chút tổn hại.

Dương Tiễn Tuyết Mầm được nàng cẩn thận bảo quản trong đồ sứ kín, vừa lấy ra là có thể pha ngay để uống, tuy nhiên số lượng chỉ có chưa đến ba lượng.

Tống Minh Diên không vội dùng, mà khai một mảnh đất nhỏ, rắc một nửa số lá trà xuống đất. Một nửa còn lại nàng cất đi, phòng trường hợp không thể nảy mầm thì vẫn còn để đưa cho Ngũ thẩm.

Nhưng điều bất ngờ là chỉ chưa đầy nửa canh giờ, những lá trà đã hiện lên màu xanh lục, vươn lên từ lòng đất!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-352.html.]

Ban đầu nàng chỉ thử nghiệm bộc phát, không ngờ vật đã héo úa còn có thể sống lại trong không gian này.

Tống Minh Diên không rõ sự biến hóa này bắt đầu từ khi nào, bởi những lúc không cần thiết, nàng hầu như không kiểm tra không gian. Có thể chắc chắn một điều, biến hóa này không phải do nàng tạo ra, và cũng không phải dấu hiệu của việc không gian đang thăng cấp.

Tạm thời nàng bỏ qua suy nghĩ đó, rời khỏi không gian, quay sang bảo Lục Bùi Phong: "Ngươi đi học sao chế trà đi!"

Đừng nói là sáu lượng, có khi sáu cân cũng không thành vấn đề.

Lục Bùi Phong còn đang suy tính cách làm ra Dương Tiễn Tuyết Mầm, nghe Tống Minh Diên nói thì lập tức đáp ứng, tuy không hiểu tại sao nàng muốn hắn học sao chế trà, nhưng chỉ cần là điều nàng muốn, hắn đều làm.

"Dương Tiễn Tuyết Mầm quý hiếm lắm sao?"

DTV

Nghĩ đến việc trong không gian mọc ra lá trà, lòng Tống Minh Diên bắt đầu tính toán.

"Thiếu phu nhân, có lẽ người không biết, Dương Tiễn Tuyết Mầm không chỉ quý, mà còn là vật có giá nhưng hiếm gặp, Hoàng thượng dùng trăm lượng hoàng kim cũng khó mua được một hai lượng trà thuần túy."

Thấy Tống Minh Diên có hứng thú, Ngô Đạt nói thêm: "Dương Tiễn Tuyết Mầm tuy có, nhưng phần lớn lưu lại cho hậu thế đều là loại thứ phẩm. Loại trà thuần khiết chỉ có các hoàng thất chư quốc mới có cất trữ, hiếm khi lưu lạc đến dân gian."

Tống Minh Diên gật đầu, hiểu ra đây là vật có thể sinh lợi. Nàng định sẽ nhân rộng loại trà này, dù không gian đã có của cải dồi dào, nhưng ai lại chê tiền nhiều bao giờ?

Vì sáng mai còn phải lên đường, mọi người không ở lại quá muộn, uống xong trà liền chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lúc mọi người đang định vào nhà đóng cửa, bỗng bên ngoài sân vang lên tiếng huyên náo.

Ngô Đạt ngáp dài, hé cửa viện, nhìn ra thì thấy một người với tóc tai bù xù, mặt mũi đen nhẻm như kẻ ăn mày đang lững thững đi vào.

Không đề phòng nên hắn ta bị dọa giật mình, cơn buồn ngủ cũng bay biến.

"Ngươi từ đâu tới mà lại là ăn mày thế này?" Hắn vỗ ngực, lùi lại hai bước.

"Xin thương xót, ta đã ba ngày chưa được ăn cơm!"

Giọng nói run rẩy khó xác định tuổi tác, người nọ cầm một cây gậy, mỗi bước đi đều run rẩy, như chỉ cần lỡ một chút sẽ ngã quỵ xuống, cả người run lẩy bẩy như lá trong gió.

"Đứng yên ở đó, đừng vào trong, ta sẽ đi lấy cơm cho ngươi!" Ngô Đạt nghiêm giọng cảnh cáo, sợ rằng kẻ ăn mày này sẽ làm kinh hãi nữ quyến trong viện.

"Ta lạnh quá, đã năm năm rồi ta mong được sưởi ấm, xin hãy thương xót, người tốt bụng, cho ta vào sưởi ấm đi!"

Loading...