Lục Nhị phu nhân nghĩ đến chuyện đêm qua khi ép uống đến căng bụng, khỏi che miệng thầm.
Diên Diên, đứa trẻ láu lỉnh , chỉ nàng mới nghĩ cách hành hạ kẻ khác như , mà ngạc nhiên , những kẻ "hành hạ" kính phục nàng sát đất.
Khi Lục lão phu nhân và Lục Nhị phu nhân đang nhóm lửa nấu cơm, Triệu Thuận từ nhà xí trở .
Cả đêm, chạy bao nhiêu .
Ngày thường, nếu thấy Lục gia nấu cơm, nhất định sẽ ngang qua với dáng vẻ coi thường. chuyện đêm qua khiến sinh một nỗi kính sợ đối với Tống Minh Diên, nổi danh trừ tà.
Hắn nhớ thời thơ ấu, mỗi khi nghịch ngợm lời, nhà đem chuyện quái tinh hù dọa bao nhiêu , mỗi tỉnh dậy giường đều ướt sũng. Cũng vì , giờ đây càng thêm kính nể Tống Minh Diên.
Triệu Thuận bước tới, quy củ chào hỏi Lục lão phu nhân và Lục Nhị phu nhân, thuận miệng hỏi một câu: "Đám Ngô Đạt ?"
"Lục lão phu nhân cọ nồi mỉm đáp: "Tiểu Ngô , bọn họ vẫn còn dậy ."
Triệu Thuận thầm nghĩ, đúng là một đám lười biếng, chẳng lẽ bọn họ thực sự xem Lục gia như kẻ hầu, chuyên giặt quần áo nấu cơm ?
"Nếu thì tới giúp các ngươi một tay!" Triệu Thuận toan tính, nếu tạo quan hệ với Lục gia, chắc thành chuyện lớn, nhưng khi kiếm một tấm bùa hộ mệnh từ Lục thiếu phu nhân.
Ngô Đạt thấy động tĩnh ngoài sân, vội vã khỏi giường, thấy Triệu Thuận đang lân la với Lục gia, liền cảm thấy nguy cơ mắt.
"Các , mau dậy! Cái tên Triệu Thuận cướp chỗ của chúng ! Mẹ nó, dám lén lút tìm cách chiếm bát cơm của chúng , tìm cơ hội mà dạy dỗ một trận!"
Vốn dĩ ai nấy đều còn đang lỳ giường, thấy lời ai nấy như thấy tin giật gân, liền nhanh chóng bật dậy.
"Cái tên khốn !"
Mọi vội vàng mặc quần áo ùa sân. Triệu Thuận Lục lão phu nhân uyển chuyển từ chối, thấy bọn họ với ánh mắt nghiền xương thành tro, hoảng hồn chạy mất hút.
Chuyện bùa hộ mệnh đành từ từ tính tiếp, vốn sợ quỷ, nhưng cũng đánh đến c.h.ế.t mà thành quỷ.
DTV
Triệu Thuận chạy nhanh đến nỗi Ngô Đạt còn kịp đến gần để " mật hỏi thăm" .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-341.html.]
Khi trời dần sáng, Lục gia cũng lượt thức dậy. Sau khi cả nhà dùng xong bữa sáng, họ lên đường tiến về phía Ung Châu.
Sau những ngày dài lặn lội đường xa, đến địa phận Thiền Châu, cả đoàn đối mặt với tiết trời lạnh buốt cuối năm.
Đoàn mệt nhoài dừng chân ở một trạm dịch, nơi đây vắng vẻ và lạnh lẽo, chẳng mấy ở trực.
Thời tiết càng thêm lạnh, tuyết rơi trắng xóa phủ kín mặt đất. Ngô Đạt phủi lớp tuyết , hít một lạnh ngắt : "Ngày mai là Tết, nghỉ ngơi ở đây một đêm. Ngày mai chúng sẽ cử vài thành mua chút đồ Tết, nghỉ ngơi một ngày."
Đối với những Lục gia một quãng đường dài, đây quả là một tin . khi sờ túi, ai nấy mới nhận còn bao nhiêu tiền đồng, cũng nổi.
Năm nay thật sự là nghèo khổ hết mức. Nếu là những năm , lúc thịt cá sơn hào hải vị chuẩn sẵn sàng. Giờ đây trông ai cũng tiều tụy, xanh xao, phong sương khắc khổ, nom chẳng khác gì những chạy nạn.
Lục lão phu nhân sờ mặt thấy chút đầy đặn, trong lòng khỏi chột . Tết năm nay... e rằng chẳng gì để ăn.
ngày đầu năm, cũng nên mừng tuổi mới, chút náo nhiệt cũng , bọn trẻ con còn đang tuổi lớn cần ăn uống đầy đủ. Nghĩ , lão phu nhân bắt đầu sắp xếp để dỡ đồ đạc từ xe lừa xuống, chuẩn nồi bếp nhóm lửa nấu cơm.
"Tết nhất cũng đừng phiền phức, gọi cả Tiểu Thẩm và Tiểu Chu đến đây ăn cho đông vui," bà .
Tiểu Chu chính là Lục Bùi Xuyên, đang dùng tên giả là Chu Xuyên Trạch.
Lục Nhị phu nhân đặt nắp nồi lên nồi nước sôi, xoa xoa tay : "Được, Bùi Phong, ngươi gọi Tiểu Chu, sẽ gọi Thẩm phu nhân."
Cũng chỉ là thêm vài đôi đũa, vả cũng để Tiểu Xuyên nhịn lâu , Tết cho cùng ăn .
Lục Bùi Phong nhận lệnh liền ngay.
Hôm nay, khi ngang qua huyện thành cùng Ngô Đạt, Tống Minh Diên cũng tranh thủ bổ sung thêm một xe hàng hóa, nên thứ đều đầy đủ.
Ngô Đạt và các nhớ mãi mối nguy từ Triệu Thuận nên chỉ luyện tập kỹ năng nấu nướng, mà còn chăm chỉ tất cả việc, từ rửa nồi, nhặt rau đến nhóm lửa, chẳng khác nào hầu mẫn cán.
Thấy đều đang bận rộn, Tống Minh Diên lén lấy pháo trúc , vẫy tay gọi đám trẻ con đang nghịch cát: "Đi nào, tẩu tẩu dẫn các ngươi ngoài chơi!"
Mấy đứa nhóc thấy , đôi mắt sáng bừng, lập tức ném hết hạt cát cùng tuyết trong tay xuống đất lon ton chạy về phía Tống Minh Diên. Những đứa bé trông tròn trịa, mập mạp, y phục trông chắc chắn, như mấy chú chim cánh cụt nhỏ.