Vũ lực chẳng bao giờ khiến họ phục tùng mà chỉ làm bộc lộ thêm mối thù hận. Mặc dù biết mình kết thêm kẻ địch, nhưng Tống Minh Diên không hề cảm thấy hành động của mình cần phải kiềm chế.
Nàng nhìn hướng Thanh Sương rời đi, gấp lại chiếc khăn tay nhỏ trả cho Lục Tư Ninh: "Cầm lấy đi, tẩu tẩu còn phải đi ra ngoài một chuyến."
"Dạ, tẩu tẩu!" Cô bé cười toe toét, hớn hở nhận lại khăn tay, đôi mắt sáng ngời, cất khăn đi chờ lần tới có dịp lại mang ra.
Lục Bùi Phong đứng bên cạnh, nhìn cảnh đó, trong lòng suy tư.
Chẳng lẽ A Diên không thích hắn vì hắn chưa đủ tận tụy? Nhớ lại ánh mắt oán hận của Thanh Sương khi rời đi, sắc mặt Lục Bùi Phong trầm xuống. Người như nàng ta, không đáng để tồn tại.
Nghĩ vậy, hắn âm thầm rời khỏi đội ngũ trong lúc mọi người nghỉ ngơi.
DTV
Tống Minh Diên chỉ nán lại đôi chút nói chuyện với Mạnh thị cùng vài vị thẩm thẩm, khi nàng tìm đến nơi thì Thanh Sương đã là một khối thi thể.
Lục Bùi Phong dùng đoản chủy mang theo bên người, nhẹ nhàng cắt ngang yết hầu Thanh Sương. Khi nàng ta chết, hai mắt vẫn mở to, hiển nhiên mang theo không cam lòng, chưa kịp báo thù đã phải ra đi.
Tống Minh Diên thoáng chút ngạc nhiên trước hành động của Lục Bùi Phong. Nhưng nghĩ lại, nếu là tướng quân mà nhân từ nương tay, thì chẳng thể đứng vững được.
Chỉ có điều, tại sao hắn lại đồng hành cùng nàng trong những chuyện thế này?
Sự xuất hiện của nàng lặng lẽ đến mức ngay cả Lục Bùi Phong cũng không nhận ra.
Khi hắn ra lệnh cho Trường Vân xử lý t.h.i t.h.ể xong, xoay người mới phát hiện ra Tống Minh Diên đã đứng đó. Thân thể hắn tức thì khẽ cứng đờ.
"Sao nàng lại tới đây?" Hắn tiến lên phía trước, nét mặt lộ vẻ thành thật, như thể kẻ vừa lạnh lùng g.i.ế.c người diệt khẩu kia không phải là hắn.
"Ta đến xem ngươi làm chuyện xấu." Tống Minh Diên nhìn theo t.h.i t.h.ể bị Trường Vân kéo đi, vẻ mặt nghiêm nghị: "Tại sao ngươi có thể g.i.ế.c nàng dễ dàng như vậy?"
Lục Bùi Phong cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: "Ta sai rồi."
"Biết sai là tốt, nhưng lần sau làm chuyện xấu nhớ mang ta đi cùng!"
Lòng vốn đang thấp thỏm, nghe câu nói của nàng, Lục Bùi Phong ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng ngời như sao của nàng, khóe môi mang ý cười trêu cợt, khiến lòng hắn như mềm đi.
"Được."
Hắn trầm giọng đáp lại, âm thanh trầm thấp đầy kiên quyết, như thể bất kể nàng muốn gì, hắn đều sẽ không chút do dự mà làm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-334.html.]
Như thế nào lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, khiến người ta nhịn không được muốn đưa tay xoa đầu hắn, thật là đáng yêu quá đi!
Tống Minh Diên kìm lại ý nghĩ muốn vuốt tóc hắn, rồi dặn: "Về thôi, nãi nãi đang chờ chúng ta cùng xuất phát."
Nói xong, nàng dẫn đầu bước đi. Lục Bùi Phong nhìn khoảng cách giữa hai người, bèn nhanh chân hơn, theo sát bên nàng.
Trường Vân đứng phía sau nhìn chủ tử mình: "... Haiz, thật là nhìn không ra!"
Trước kia ai bước quá gần chủ tử cũng cau mày, nay lại vội vàng muốn đi bên cạnh thiếu phu nhân. Quả nhiên, tình cảm có thể thay đổi lòng người hoàn toàn. Trường Vân nghĩ thầm, nếu sau này hắn có người trong lòng, tuyệt đối sẽ không hành động giống vậy!
Sau đó, Trường Vân nhanh chóng đào hố chôn t.h.i t.h.ể Thanh Sương, xử lý mọi thứ sạch sẽ. Đội lưu đày dưới sự dẫn dắt của Ngô Đạt cũng bắt đầu tiếp tục hành trình.
Lục Bùi Phong lái xe, còn Tống Minh Diên và mấy tiểu hài tử thì nằm dài trên xe phơi nắng. Mặt trời ấm áp khiến cả bọn thoải mái trở mình như đang nướng bánh, khiến người khác nhìn vào cũng không khỏi bật cười.
Nhận thấy bàn tay của tẩu tẩu đang đưa lại gần, nhãi con nhắm mắt, tay vô thức mò vào túi áo, đào bới một hồi rồi móc ra một miếng thịt khô nhỏ, đưa lên.
Tống Minh Diên mãn nguyện thu tay lại, hơi dịch mũ che mặt, nhai một miếng thịt khô thơm cay. Những ngày tháng như thế này thật êm đềm và thích ý.
Chỉ đáng tiếc là sau hai lần dò xét Kinh thành, vẫn chưa tìm được tung tích của Lục Tam Thúc.
Nhưng chỉ cần biết ông ấy cuối cùng sẽ lâm vào tay Thuận An Đế, chỉ cần chờ thời cơ, thì cũng có thể tóm được.
Đến lúc chạng vạng, đoàn lưu đày mới ra khỏi địa phận huyện Tuyên Lương, dừng chân tại một trạm dịch đổ nát để nghỉ ngơi.
Tống Minh Yên, sau một buổi chiều bị dằn vặt, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để gặp riêng Tống Minh Diên.
Nàng ta chặn nàng lại ở góc sân, gắt gao nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, cắn răng nói: "Ngươi không phải Tống Minh Diên, rốt cuộc ngươi là ai?!"
Tống Minh Diên liếc mắt đánh giá nàng ta một cái. Kiều tiểu thư từng kiêu ngạo ương ngạnh, nay bị lưu đày gian khổ khiến gương mặt xám xịt, xanh xao tiều tụy, chẳng còn chút bóng dáng ngăn nắp, kiều diễm như ngày nào.
Dù vậy, trên người nàng ta vẫn còn một điều không hề thay đổi, đó chính là sự ngu ngơ.
Vậy mà nàng ta còn cả gan đến chất vấn ngay trước mặt nàng, không biết là ai đã cho nàng ta lá gan đó, chẳng lẽ nàng ta không sợ nàng g.i.ế.c người diệt khẩu để giữ bí mật sao?
Càng thấy Tống Minh Yên khao khát biết đáp án, Tống Minh Diên lại càng không muốn đáp lời. Chỉ khẽ nhếch môi, ý vị thâm sâu mà cười, hỏi: "Ta là ai, ngươi chẳng lẽ không biết sao?"