Trong ba ngày qua, sự thay đổi của thân thể, Mạnh thị cảm nhận rất rõ ràng. Tay có sức, hơi thở thông thuận, cả người như vừa sống lại một lần nữa.
Kể từ khi mắc bệnh, bà ấy chưa từng thấy khoan khoái như vậy, đến mức cảm giác này khiến bà ấy bàng hoàng, tưởng như mình đang mơ.
Nghe Tống Minh Diên nói, Mạnh thị mới cảm nhận rõ ràng hơn sự thật, vành mắt không khỏi phiếm hồng, suýt nữa vì quá vui mừng mà rơi lệ.
"Mạnh di đã biết, nhất định sẽ uống thuốc đầy đủ. Đa tạ Diên Diên, nếu không nhờ con, Mạnh di sợ rằng đã không thể chịu đựng thêm."
Bà ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Minh Diên, trong lòng xúc động không nói thành lời. Ngày này, bà ấy đã mong đợi biết bao nhiêu lâu.
Mong đến mức cuối cùng đành cam chịu số phận, nhưng không ngờ vào thời khắc sinh tử lại được Diên Diên cứu mạng, đến đây bà ấy không còn tiếc nuối gì nữa.
Nghĩ đến điều này, lòng Mạnh thị tràn ngập cảm kích với Tống Minh Diên.
Tống Minh Diên nói thẳng, không chút e dè: "Cứu ngài, ta cũng là có điều muốn cầu. Hy vọng về sau, nếu Lục gia cần đến, ngài và Thẩm đại nhân có thể tận tâm trợ giúp."
Nàng chẳng hề che giấu mục đích của mình.
Mạnh thị sững sờ một chút, trong lòng thầm cười. Thật là hiếm khi gặp được một cô nương thẳng thắn như vậy, nhưng lại không khiến người ta chán ghét, trái lại khi đối diện còn có vài phần thoải mái.
Bà ấy mỉm cười đáp: "Được, nếu Lục gia cần, chúng ta tất nhiên sẽ không chối từ."
Ân tình lớn như vậy, không cần nói, Thẩm gia bọn họ ắt phải hồi báo. Chỉ là không ngờ, nàng sẽ vì Lục gia mà không toan tính cho riêng mình. Một mối hôn sự này, biết đâu lại là phúc phần của Lục gia.
Xuống khỏi xe ngựa, Tống Minh Diên thoáng liếc nhìn Thanh Sương đứng bên, sắc mặt nàng ta cực kỳ khó coi. Khóe môi Tống Minh Diên khẽ nhếch: "Vị cô nương này, có lẽ đã đến lúc ngươi thực hiện đánh cược rồi."
Giống như hôm Mạnh thị ngã bệnh, bên ngoài xe ngựa lúc này cũng có nhiều người đứng xem, quan sai thì vừa xỉa răng vừa nhàn nhã nhìn, Lục Nhị lão gia cùng đám người thì chỉ chăm chăm chờ xem náo nhiệt.
Bọn họ nhìn Thanh Sương đầy đồng cảm, thầm nghĩ: Ngươi chọc đến nàng làm gì, chẳng phải là tự tìm rắc rối sao? Đây là người có gan c.h.é.m đầu tên cường đạo kia chỉ bằng một nhát đao!
Ánh mắt mọi người tựa như có sức nặng, khiến Thanh Sương cảm giác như mình đang đứng trên lò lửa.
Nàng ta hừ lạnh, quay đầu đi chỗ khác: "Thẩm phu nhân khỏe lại thì đã sao? Ngươi làm sao chứng minh được chuyển biến của Thẩm phu nhân là do ngươi chữa trị?"
Cho dù không phải do nàng ta chữa, biết đâu Thẩm phu nhân phục hồi là nhờ thuốc của Tô đại phu kia. Chỉ cần nàng ta không thừa nhận, ai dám nói gì nàng ta?
Tống Minh Diên bật cười: "Có người quả nhiên miệng còn cứng hơn đá, ta tuy không dám nói Mạnh phu nhân chuyển biến tốt là do ta, nhưng tuyệt đối không phải nhờ ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-332.html.]
"Đừng quên, chúng ta đã giao hẹn là phải chữa khỏi. Ngươi giờ dây dưa như vậy, muốn chối bỏ hay sao?"
Thanh Sương nắm chặt tay, lòng đầy căm hận.
Nàng ta có gì sai? Vì sao họ lại bức nàng ta đến nước này? Nàng ta chỉ muốn được Thẩm đại nhân để mắt tới, nào phải hại Thẩm phu nhân. Vậy mà bây giờ, đến cả hy vọng được Thẩm đại nhân chú ý cũng tan thành mây khói, chẳng lẽ chỉ vì điều này mà nhất quyết phải phá hủy danh dự của nàng ta sao?
Thẩm Giám lạnh lùng lên tiếng: "Thanh Sương cô nương, làm người nên trọng chữ tín, nói mà không giữ lời, là hành vi hèn hạ."
"Đại nhân..." Thanh Sương cố nén, đôi mắt hơi đỏ ngước nhìn Thẩm Giám.
Nhưng phát hiện đối phương hoàn toàn không để ý đến nàng ta, dường như vừa rồi chỉ thuận miệng nhắc nhở, đến nhìn nàng ta một cái cũng không buồn bố thí.
Trong lòng nàng ta bỗng thấy trống rỗng.
Sự việc đến nước này, Quang Kính Sơn Trang hẳn sẽ không cần nàng ta nữa, Thẩm đại nhân cũng vô vọng. Vậy thì, hà tất nàng ta phải chịu đựng nhục nhã này?
"Ta sẽ không quỳ trước nàng, trừ khi ta chết!"
Muốn nàng ta quỳ xuống mà nhận mình đê tiện, nông cạn, không bao giờ có chuyện đó!
Mọi người kinh ngạc trước thái độ cự tuyệt của nàng ta, đều không khỏi thảng thốt. Họ đều nghĩ đánh cược là nàng ta tự miệng đáp ứng, nếu không phải Tống Minh Diên có khả năng chữa lành, chỉ sợ cả nhà Lục gia đã phải quỳ xuống tạ lỗi nàng ta.
Phi, thật không biết xấu hổ!
Ánh mắt mọi người nhìn Thanh Sương lập tức trở nên khinh thường.
Ánh mắt Tống Minh Diên sáng lên: "Nếu ngươi không muốn tự làm, vậy để ta thay ngươi."
Vừa hay tay nàng mấy ngày nay ngứa ngáy lắm rồi.
"Ta lâu rồi không tát người khác, có thể sẽ hơi mạnh tay, ngươi cố mà chịu!"
Mọi người: "..." Ai trong Lục gia mà không phải kẻ đáng sợ đến mức chỉ mong đừng gặp cả trong giấc mơ?
DTV
Thanh Sương tự biết y thuật của mình kém xa Tống Minh Diên, nhưng nàng ta không tin đến cả võ công cũng thua kém. Tay không mà muốn đánh nàng ta? Quả thực là tìm chết!
Nhìn thấy Tống Minh Diên lao tới, ánh mắt Thanh Sương chợt lóe lên sát khí, tay khẽ đặt lên chuôi kiếm bên hông.