Hắn cười lạnh: "Không hổ là người hoàng gia, thật không có kẻ nào tử tế."
"Vậy, hôn sự này liệu có giải trừ không?" Tống Minh Diên hỏi, trong lòng không khỏi thương xót cho Dung Nghi, phải đính ước với một kẻ như thế, quả thật là bất hạnh.
"Nghe nói, sau khi biểu tiểu thư rơi xuống nước, sức khỏe tổn hại, về phương diện con nối dõi cũng gặp trở ngại. Cẩu hoàng đế biết chuyện này, lại giả vờ như quan tâm, khiến hôn ước giữa hai nhà gần như vô dụng."
Tống Minh Diên gật đầu đáp: "Vậy cứ để biểu tiểu thư tiếp tục giả bệnh, cẩu hoàng đế giờ đã nghèo đến phát điên, không biết chừng còn có thể vu cho biểu tiểu thư tội khi quân, nhân đó mà ép Quốc Công phủ cống nạp."
Phải lấy tâm của kẻ tiểu nhân để đo lòng tiểu nhân, quả thật là trò cẩu hoàng đế có thể làm ra.
Ánh mắt Lục Bùi Phong hiện lên ý cười: "A Diên quả là chu toàn. Ta sẽ lập tức cho người dặn ngoại công phải thận trọng từ lời nói đến việc làm trong thời gian này, không để cẩu hoàng đế nắm được sơ hở."
"Nên như vậy." Tống Minh Diên chắp tay sau lưng: "Ta ra ngoài một lát rồi sẽ quay về, ngươi không cần đi theo."
Dứt lời, nàng bước ra ngoài.
Cẩu hoàng đế và nhi tử lão ta đã gây nên bao điều ác, nàng quyết thay trời hành đạo, cho chúng thể nghiệm sự hiểm ác của thế gian, nếm trải sự nhục nhã cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhìn Lục Bùi Phong dừng lại, Trường Vân ngầm hiểu, rằng gia của hắn trước sau vẫn phải nghe thiếu phu nhân quyết định.
Đáng thương cho chủ tử, chỉ sợ sau này địa vị chẳng còn gì. Trường Vân cố kìm khóe miệng, nhịn cười không dám để lộ.
Lục Bùi Phong liếc xéo hắn: "Nghe nói ngươi đánh cược thua Thanh Hải, phải mặc nữ trang đi đến Trường Nhạc phường gặp đầu bài?"
Trường Vân: ...
Không cười nổi nữa.
Cái tên Thanh Hải c.h.ế.t tiệt này, không hiểu sao lại đi nói lung tung!
Lục Bùi Phong cười nói: "Cũng tốt, xem như ngươi có thêm một thú vui, có lẽ từ nay thanh danh của Trường Nhạc phường sẽ nhờ ngươi mà chấn động một phen."
"..."
Khi Tống Minh Diên ra khỏi nhà, nàng ngay lập tức lẻn đến điện của Lý Huyền Anh, không thấy bóng hắn ta đâu liền tiện tay dọn sạch tất cả vật dụng trong điện, chỉ để lại mỗi quần cộc cho hắn ta. Những thứ còn lại này, thật đúng là không đáng cho Lý Huyền Anh giữ lại, chi bằng đem cho khất cái còn hơn.
Dù phẩm chất đồ đạc chẳng ra gì, nhưng cũng xem như xứng với kẻ bỉ ổi như hắn ta. Cẩu hoàng đế không dạy con cẩn thận, để sinh ra thứ độc ác này, hắn ta phải chịu trách nhiệm. Nghĩ thế, Tống Minh Diên quét sạch đồ vật cũ nát trong cung, thậm chí đến cả cái chén mà cẩu hoàng đế dùng để ăn cơm cũng không chừa.
Nhờ tu vi tăng tiến, thần thức của nàng bao phủ phạm vi rộng lớn, thu dọn những thứ này chỉ là việc trong ý niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-324.html.]
Khi nàng rời khỏi hoàng cung, vừa tới ngõ hẹp gần nhà Phạm Từng thì phát hiện ra Lý Huyền Anh đã bị ngất xỉu từ lâu. Một nhà thiện tâm cạnh đó đã tốt bụng cho hắn ta mượn xe ngựa.
Giờ phút này, Lý Huyền Anh đang nằm trên xe ngựa, bọn họ định vội vã đưa hắn ta vào cung.
"Mau, mau đi tìm thái y!"
"Không, từ từ đã, trong cung thuốc men chẳng được mấy thứ. Chi bằng đi tìm đại phu ngoài cung cho nhanh!"
"Nhưng tìm đại phu cần tiền, ai có tiền thì mau lấy ra!"
Lời vừa dứt, không khí bỗng yên lặng hẳn, tất cả đều nhìn nhau, mười mấy tâm phúc phụ tá không ai có nổi một đồng tiền.
"Hay là cứ đưa điện hạ vào cung đi?"
"Có vẻ cũng chỉ còn cách đó."
"Thái y trong cung y thuật cao minh, chắc chắn hơn hẳn đại phu bên ngoài."
"Cao huynh, điện hạ giao cho huynh, ta có việc bận, không cùng huynh vào cung."
"Ta cũng có chút việc, xin phép đi trước."
Chỉ trong chớp mắt, những người vây quanh xe ngựa đều tản đi hết, chỉ còn lại Cao huynh miệng há hốc, ngơ ngác đứng nhìn.
Hắn chỉ vừa chậm một bước, sao việc rơi hết vào đầu hắn thế này?
DTV
Đưa điện hạ về, đợi khi tỉnh lại không biết muốn giải quyết thế nào đây? Hay đến lúc đó phải vay mượn tiền của hắn nữa?
Vấn đề là ngay cả hắn cũng không có bạc. Cách duy nhất là giải thoát bản thân khỏi tình huống này, hoặc chí ít là thoát khỏi trách nhiệm đối mặt với cơn thịnh nộ của điện hạ.
Trong khoảnh khắc Cao huynh tâm như tro tàn, bỗng nghe một âm thanh vang lên...
"Chỗ này rõ ràng là hành hiệp trượng nghĩa, sao lại bị nói là đánh cướp cơ chứ?" Cao huynh vừa kinh hãi vừa xoay người lại, còn chưa nhìn rõ người trước mặt là ai thì cây gậy gỗ đã chực giáng thẳng vào đầu hắn.
Để tránh khỏi bị ăn một cú đau đớn, hắn liền căng chân, trợn mắt, nằm bẹp xuống đất một cách tự nhiên như không có gì.
Tống Minh Diên đang giơ cây gậy, vốn định bổ xuống, lại thấy đối phương không nói không rằng ngã vật ra đất, nằm im thin thít như đã bất tỉnh. Nàng nàng ngẩn ra, trong đầu nghĩ: Gì đây? Giả ngất hòng lừa tống tiền à?
Mà đã đi theo gã công tử dày dạn gian trá như Lý Huyền Anh, thì có cái trò gì nàng chưa thấy chứ?
Nghĩ vậy, Tống Minh Diên bèn vung gậy,"phập" một cái đánh cho Cao mỗ hôn mê bất tỉnh, không cho hắn giả vờ thêm nữa.