Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-07-01 22:59:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một thuộc hạ nhỏ giọng thưa: "Lão gia... Thuyền của chúng ta đã bị thiêu sạch, nếu muốn tìm thuyền chỉ còn cách mượn thuyền đánh cá nhỏ của dân chài quanh đây."

Người nói càng lúc càng lí nhí, không dám tưởng tượng cảnh tượng đoàn người Vương gia chen chúc trên mấy chiếc thuyền cá nhỏ nhoi đó. Chưa đánh mà đã thua khí thế.

Vương lão gia giận đến mức mặt mày xám ngoét, tay ôm n.g.ự.c đau đớn. Ông ta quay qua hỏi: "Vương Tiền đâu rồi? Sao không thấy hắn?! Mau gọi hắn tới gặp ta!"

Vương Tiền chính là tên của Vương quản sự. Một người hầu mặt mũi xám xịt như đưa đám, đáp: "Lão gia... Vương quản sự đã rơi xuống sông, đến giờ vẫn chưa thấy vớt lên."

"Còn không mau đi tìm!"

Lời vừa dứt, một người bên cạnh hét lớn, kéo Vương lão gia trở về hiện thực: "Lão gia, bọn họ tới kìa! Bọn họ đang tiến lại gần!"

Quả nhiên, một chiếc thuyền nhỏ lảo đảo tách khỏi đoàn thuyền ngoài sông, từ từ tiến lại bờ. Trên thuyền chỉ có một thư đồng và bốn người hầu áo xanh mang kiếm, còn người chèo thuyền là một trong số thuộc hạ của Vương gia bị bắt giữ.

Vị thư đồng trên thuyền hướng về phía Vương lão gia trên bờ, chắp tay thi lễ: "Vương lão gia, chủ tử nhà ta mời ngài qua bên kia một chuyến."

Nghe vậy, Vương lão gia thoáng chút chột dạ, lưỡng lự không muốn lên thuyền. Nhưng trước khi ông ta kịp tìm cách từ chối, hai người hầu áo xanh đã phi thân qua, một tay nắm lấy vai Vương lão gia, kéo lên thuyền.

Lần này, Vương lão gia sợ hãi thật sự, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa lên thuyền đã chẳng còn một chút uy phong, dáng vẻ như sắp ngất đến nơi.

"Không biết chủ tử của quý vị là ai?" Ông ta hỏi, giọng run run.

DTV

Thư đồng mỉm cười trả lời, ý tứ kín đáo: "Vương lão gia cứ đi rồi sẽ rõ, khoảng cách cũng không xa."

Lời nói nhẹ nhàng mà lại ẩn chứa áp lực lớn khiến Vương lão gia càng thêm căng thẳng. Ông ta đoán đối phương chắc chắn có lai lịch không tầm thường, đôi chân đã muốn mềm nhũn trước khi lên thuyền.

Cuối cùng, trải qua khoảng thời gian dài chờ đợi trong lo lắng, chiếc thuyền nhỏ cũng cập bến.

Hai tên người hầu vận thanh y áp giải Vương lão gia bước lên thuyền lớn. Chân vừa chạm đất, cả hai liền buông tay. Vương lão gia không đứng vững, loạng choạng vài bước rồi ngã quỵ trên boong tàu, may sao vẫn giữ được chiếc mũ trên đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-307.html.]

Gượng đứng dậy, ông ta ngay lập tức bị bao phủ bởi những ánh mắt phẫn nộ, hận không thể lao tới xé xác ông ra.

Nếu không có Ngô Đạt dẫn dắt quan sai duy trì trật tự, e rằng đám đông giận dữ đã sớm xông lên mà trừng trị Vương lão gia.

Vương lão gia lau mồ hôi lạnh trên trán, ngẩng đầu lén quan sát tình hình trên thuyền. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông ta, phía đầu thuyền có một chiếc bàn nhỏ, bên cạnh là một nam tử dung mạo khuynh thành, vận y phục trắng, tóc đen, hàng mi dài rủ xuống.

Vẻ đẹp ấy khiến Vương lão gia cũng phải ngơ ngẩn.

Khi ánh mắt lạnh như băng quét sang phía này, cảm giác bị nhìn xuyên thấu làm ông ta giật thót, cổ họng nghẹn lại, tựa như lưỡi đao sắc bén đang đ.â.m tới. Nhận ra mình đã toát đầy mồ hôi lạnh, ông ta bừng tỉnh.

Trên thuyền, mỗi người đều toát ra phong thái bất phàm, ngay cả các vị phu nhân đứng phía sau cũng mang vẻ uy nghi của đại gia tộc.

Lục lão phu nhân cùng vài vị phu nhân trong Lục gia lặng lẽ quan sát Vương lão gia, ánh mắt sắc lạnh chứa đựng khí thế áp bức khiến bắp chân ông ta run lẩy bẩy.

Giữa không khí căng thẳng ấy, chỉ có Tống Minh Diên là trông có vẻ thoải mái nhất. Nàng ngồi trên lan can thuyền, bên trái hai tiểu tử, bên phải cũng hai tiểu tử, cùng ngồi xếp hàng, gác chân lắc lư xem diễn.

Trước mặt nàng còn một đĩa hạt dưa rang chưa ăn xong. Sau lưng chính là mặt sông mênh mông, nếu không cẩn thận ngã xuống, ắt sẽ bị nuốt trọn bởi dòng nước xiết.

Nhưng đám tiểu tử chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi, ngồi yên vững chãi, thi thoảng tinh nghịch nhấc chân đã bị tẩu tẩu túm lên, vừa căng thẳng lại vừa phấn khích.

Vương lão gia quan sát khắp một lượt, ánh mắt chạm phải Lục Bùi Xuyên cùng bốn người đứng phía sau hắn, ai nấy đều lộ ra khí thế khó lòng động vào, ông ta liền âm thầm trách mắng tổ tông Vương quản sự mười tám đời.

"Chẳng hay vị đại nhân này là ai?" Ông ta cẩn trọng bước lên, nhắm Thẩm Giám mà hỏi, vì thấy vị này có vẻ dễ nói chuyện nhất.

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Vương lão gia tự biết trước mắt cần hiểu rõ thân phận của đối phương, nếu thật là kẻ mà Vương gia không thể động vào, ông ta nên sớm thành khẩn nhận lỗi.

Thẩm Giám không bảo ông ta ngồi xuống, cũng chẳng trực tiếp hỏi tội, lại không tự xưng danh hào, chỉ như tán chuyện: "Nghe nói Vương lão gia phất lên nhờ đóng thuyền, giờ đây trên sông Tuyên Lương, đa phần thuyền đều do Vương gia chế tạo, việc ấy có thật không?"

Thanh âm ôn nhu của hắn lại mang theo áp lực vô hình, khiến Vương lão gia bất giác khom lưng đáp: "Dạ... đúng vậy."

"Triều đình Bắc Ngụy hạn chế chế tạo thuyền, quy định các loại thuyền hai cột buồm trên 500 thạch nếu ra biển, bất kể quan hay dân đều sẽ bị bắt sung quân. Quan lại địa phương nhắm mắt làm ngơ sẽ bị cách chức, dân thường sẽ bị đánh trượng. Vương lão gia chế tạo thuyền lớn như thế, ắt hẳn đã vượt quá giới hạn."

Loading...