Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-07-01 22:58:40
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cách đó không xa, người Lục gia đã bắt đầu dùng bữa trưa nóng hổi, mặt đất cũng đã được Ngô Đạt cùng các huynh đệ dọn dẹp gọn gàng.

Mọi người bận rộn thu xếp xong xuôi, rồi cùng nhau bưng cháo nóng đến cho Lục lão phu nhân, cẩn thận húp từng ngụm nhỏ. Cháo ấm nóng nhanh chóng xua tan hàn khí trong người.

Lục Đại phu nhân nhẹ kéo trưởng tử sang một bên, hạ giọng hỏi: "Tiểu Xuyên vì sao phải mang mặt nạ? Có phải hiện giờ chưa tiện nhận lại người nhà?"

Tính cách và khí chất của nhi tử dẫu thay đổi vẫn dễ dàng nhận ra. Tuy từ đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng đối diện người thân, khó mà lầm lẫn được. Sợ rằng huynh đệ bọn họ có kế hoạch riêng, bà cũng không dám đường đột gọi tên, tránh lỡ bại lộ thân phận của hắn.

"Không phải vậy đâu. Đệ ấy hành sự bốc đồng, từng muốn nhảy sông tự vẫn. A Diên đã cứu đệ ấy lên từ sông và chữa lành đôi mắt cho đệ. Hiện ta muốn đệ ở cạnh, tĩnh tâm suy nghĩ lại hành động của mình."

Lục Bùi Phong không giấu giếm công lao của Tống Minh Diên, vì nếu không nhờ A Diên, đứa đệ ngốc nghếch ấy không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ rồi. Một kẻ bị thương và mất đi ánh sáng dám lao xuống sông giữa trời lạnh, thật may không bị dòng nước xiết cuốn đi.

"Cái gì?" Lục Đại phu nhân tức giận, giọng cao hơn hẳn, lòng vừa đau xót cho con, lại vừa muốn nắm tai hắn mà trách phạt.

Nghịch tử này! Nhà bọn họ từ bao giờ lại dạy hắn coi nhẹ tính mạng đến vậy?

Nếu không có Diên Diên, bà cũng không dám nghĩ tới hậu quả.

Lục Đại phu nhân uất hận thở dài: "Tạm tha cho hắn một lần, dám hành động lỗ mãng như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, hắn cứ nghĩ thân mình cao cả nghĩa khí, chẳng lẽ không biết người thân sẽ thấy đau xót?"

Đôi mắt Lục Đại phu nhân đỏ hoe, Lục gia hiện tại đã không thể chịu nổi thêm tổn thất nào nữa.

Trong lòng bà căm hận kẻ đã gây ra tất cả mọi chuyện này – cẩu hoàng đế.

"Nương yên tâm, con sẽ làm bọn chúng có đến mà không có về." Đôi mắt Lục Bùi Phong lạnh lẽo, ý định đã rõ ràng: nếu kẻ nào vọng tưởng đụng vào đệ đệ của hắn, vậy hãy chuẩn bị đón nhận cái chết.

"Con dự tính mượn thân phận của đệ để dẫn dụ nanh vuốt của cẩu hoàng đế, nên đệ tạm thời không thể bại lộ thân phận."

DTV

Bọn họ đã bị đẩy đến đường cùng lâu lắm rồi, nay cũng đến lúc phản kích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-284.html.]

"Được, nương sẽ nhắc nhở lão phu nhân cũng các thẩm."

Với các việc trong nội trạch, Lục Đại phu nhân xử lý gọn gàng, nhưng khi đối đầu với ngoại nhân, bà không có nhiều kinh nghiệm. Vì vậy, bà chỉ có thể hết lòng phối hợp với nhi tử, không để trở thành gánh nặng.

Sau khi dùng cháo xong, Lục Đại phu nhân kín đáo cùng Lục lão phu nhân và các chị em dâu bàn bạc, rồi truyền đạt lại cho đám tiểu tử, dặn chúng tuyệt đối giữ kín thân phận của Lục Bùi Xuyên.

Lũ trẻ tuy nhỏ nhưng lanh lợi, hiểu chuyện, không ai thắc mắc gì mà đều gật đầu hứa sẽ giữ bí mật.

Dùng xong bữa trưa, đoàn lưu đày lại bắt đầu hành trình. Chỉ khác là, giờ đây có thêm hai nhóm người đi theo.

Một nhóm là Thẩm Giám, đại diện cho quan viên bị biếm trích đi lưu đày, còn nhóm kia là Lục Bùi Xuyên, nay dùng tên giả Chu Xuyên Trạch, dẫn đầu đoàn người thăm thân nhân.

Hai nhóm này không đi lẫn vào đội lưu đày, mà duy trì khoảng cách vừa phải, lặng lẽ theo sát phía sau.

Triệu Thuận tuy có chút khó chịu, nhưng hắn nào dám đắc tội với Thẩm Giám, dù là quan chức bị giáng chức. Còn nhóm của Lục Bùi Xuyên, ai nấy đều mang vẻ hung tợn, lại tùy thân đeo đao kiếm, vẻ rõ ràng là những kẻ từng vào sinh ra tử, khiến Triệu Thuận nhìn mà phát run, nào dám đến gần.

Thế nên, dù trong lòng không cam nguyện, hắn ta cũng chỉ có thể đành chấp nhận mà thôi.

Đoàn người không ngừng thúc ngựa đẩy nhanh tốc độ, dọc theo Tuyên Lương Giang tiến thẳng về hạ lưu. Mãi đến khi trời tối, bọn họ mới tìm thấy bến đò ở hạ lưu.

Ngô Đạt nhìn mặt sông đã tối mịt, thuyền đỗ gần bờ, bèn quay đầu nói với mọi người phía sau: "Giờ này không tiện đi thuyền, chúng ta tạm nghỉ lại một đêm ở làng chài gần đây, đợi sáng sớm mai lại tìm thuyền qua sông."

Vài ngư dân vừa đánh cá trở về thấy họ đông người liền thoáng do dự, nhưng một người trong số đó tiến lên, hỏi: "Các vị muốn qua sông sao? Ban đêm không còn thuyền qua sông nữa rồi, các vị tới trễ mất, nửa canh giờ trước mới thu thuyền. Nếu muốn qua sông, e rằng phải đợi đến sáng mai."

Ông ta nhìn qua đoàn người đông đúc, lại nói thêm: "Các vị nhiều người như vậy, không biết đã tìm được chỗ nghỉ qua đêm chưa? Nếu chưa, có thể đến làng chúng ta, chỉ hai mươi văn tiền một người bao gồm cả cơm tối."

Lão phu nhân nhà họ Lục hỏi: "Quanh đây chẳng lẽ không có quán trọ nào để dừng chân sao?"

Nếu có chỗ nghỉ tử tế, đương nhiên sẽ tốt hơn. Bằng không, đưa cả đoàn người vào thôn, e rằng sẽ khiến dân làng hoảng sợ, làm ảnh hưởng đến sự yên bình của họ.

Loading...