Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-07-01 22:58:35
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nghĩ vậy, Lục Bùi Phong bất giác bước tới chỗ Tống Minh Diên.

Lục Bùi Xuyên: "..."

DTV

Hắn hoài nghi đại ca cố ý giả bộ làm người qua đường lạnh lùng, âm mưu để mình bị cô lập.

"Khụ khụ..."

Từ chiếc xe ngựa giản dị vọng ra vài tiếng ho khan đứt quãng, ngay sau đó màn xe được vén lên. Một phụ nhân sắc mặt tái nhợt, dung mạo đoan trang dưới sự đỡ đần của Thẩm Giám mà chầm chậm bước xuống. Bà ấy ăn mặc giản dị, trên đầu chỉ có một cây trâm gỗ đào cố định mái tóc, thân hình gầy yếu đến mức trông như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn bay đi.

Vừa xuống xe, Mạnh thị từ xa hướng về phía Lục lão phu nhân hành lễ, lo sợ lây bệnh nên cũng không dám đến gần."Lão phu nhân."

Lục lão phu nhân dẫn cả nhà lớn nhỏ tiến tới, đáp lễ: "Vừa rồi cảm tạ Thẩm phu nhân, còn có Nghiên Chi và lệnh công tử đã ra tay tương trợ."

Mạnh thị vội vã bảo nhi tử nâng Lục lão phu nhân dậy, lại nghiêng đầu ho khan vài tiếng rồi mới cất lời: "Lão phu nhân quá lời rồi. A Giám và Vân Tiện cũng không giúp được gì nhiều, đều nhờ thiếu tướng quân trở về kịp thời."

"Lão phu nhân, nếu không chê, cứ gọi ta một tiếng Tịnh Thu là được."

Lục lão phu nhân thấy bà ấy yếu nhược như vậy, lòng không khỏi lo lắng: "Có tìm Dư lão xem qua chưa? Dư lão hiện đang ở Kế Nam, ta với ông ấy có chút giao tình, nếu cần, có thể nhắn ta sẽ dẫn đường giúp."

Lục lão phu nhân biết nếu bà đề nghị Diên Diên chữa trị cho Mạnh Tịnh Thu, Diên Diên nhất định sẽ không từ chối. Tuy nhiên, bà không nỡ dùng đồ của Diên Diên chỉ vì chút tình cảm này, vì nỗi lo Diên Diên gặp nguy hiểm nếu bị bại lộ.

"Lão phu nhân quan tâm rồi, Dư lão không ở Kế Nam, A Giám đã đưa ta đến tìm, nhưng thân thể này e là bệnh đã lâu, cả Dư lão cũng vô phương cứu chữa."

Lục lão phu nhân khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi tiếc nuối, nếu ngay cả Dư lão cũng bó tay, vậy e là thực sự hết cách.

Tống Minh Diên bỗng nói: "Thẩm phu nhân chắc chưa dùng bữa trưa, nãi nãi, chẳng phải chúng ta có nấu cháo đó sao? Đem một bát đến cho Thẩm phu nhân đi!"

Lục lão phu nhân lập tức phản ứng, vội vàng nói: "Phải rồi, nãi nãi đi ngay đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-282.html.]

Dược thì không thể cấp, nhưng một bát cháo vẫn có thể tặng, dù sao đối phương cũng là ân nhân, giúp đỡ Lục gia trong lúc nguy nan, dĩ nhiên phải hồi đáp.

Mạnh thị có chút ngạc nhiên trước thái độ của Lục lão phu nhân, ánh mắt bà ấy dừng lại trên người Tống Minh Diên. Lục gia những nữ quyến khác bà ấy đều đã gặp qua, duy chỉ có cô nương dung mạo phi phàm trước mắt là xa lạ. Suy nghĩ một chút, bà ấy liền đoán được thân phận của đối phương, bèn hướng nàng hành lễ: "Thiếu phu nhân phong thái quả là bất phàm."

Thấy mỹ nhân, tâm trạng nàng cũng vui vẻ hẳn lên.

"Phu nhân, không bằng quay lại trong xe ngồi nghỉ, thân thể yếu nhược chịu gió lạnh sẽ bất lợi cho sức khỏe."

Lục Đại phu nhân mỉm cười nói: "Diên Diên nói chí phải, lát nữa uống một chén cháo ấm vào, rồi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt."

Mạnh thị không tiện từ chối, đành trở lại xe ngựa. Bên trong xe đã đặt sẵn lò sưởi, vừa mới ngồi vào bà ấy liền cảm thấy mệt mỏi trĩu nặng, lại không kìm được mà ho khan vài tiếng.

"Nương, đều là hài nhi liên lụy đến người." Trong mắt Thẩm Giám thoáng lộ ra vẻ áy náy, nếu không phải vì quyết định bất đắc dĩ của mình, nương cũng sẽ không cùng hắn bôn ba xa xôi như vậy.

"Sao lại nói những lời ấy, nương chưa từng trách con. Nương vốn xuất thân từ vùng biên quan khổ hàn, năm ấy nếu không nhờ tướng sĩ Lục gia ra tay cứu giúp, chỉ e đã thành một bộ hài cốt cho man di giẫm đạp. Con nếu như vô tình với ân tình của Lục gia, nương mới thấy hổ thẹn khi sinh ra một đứa con bất nghĩa."

"A Giám, con làm rất đúng, không cần bận tâm gì cả. Nương tin rằng người tốt rồi sẽ được báo đáp."

Mạnh thị mong rằng đời này hành thiện tích đức, đến khi mình khuất núi, phúc báo sẽ được ban xuống hài tử của bà ấy, dù có c.h.ế.t cũng không hối tiếc. Bản thân bệnh tật bà ấy đã không còn ôm hy vọng chữa khỏi, chỉ cầu được nhìn hài tử thêm vài lần, ít nhất là thấy hắn bình an đến nhận chức ở Sùng Minh huyện.

Bên ngoài xe ngựa, Tống Minh Diên nhận bát cháo từ tay Lục lão phu nhân, rồi tự tay mang lên.

"Đây là cháo trắng được nấu với dược liệu đặc biệt, hương vị không khác cháo trắng thường, mong rằng có thể giúp phần nào cho sức khỏe của phu nhân."

Tống Minh Diên không phải người dễ dàng tốt bụng với người ngoài, nhưng nếu có thể lay chuyển Thẩm Giám gia nhập vào trận doanh của Lục gia, thì sẽ là một trợ lực lớn lao.

Mạnh thị mỉm cười: "Vậy đa tạ các ngươi."

Hiếm có người ngoài A Giám vẫn nhớ đến sức khỏe của bà ấy.

Thấy bà ấy tiếp nhận bát cháo, Tống Minh Diên liền nói: "Ta có biết đôi chút về y thuật, nếu phu nhân trên đường có gì không khỏe, cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào."

Loading...