Nhìn đám cá bột mua được với giá chỉ hơn trăm đồng tiền, nàng không khỏi cảm thán, liền chuẩn bị thêm một hồ nước trong không gian để dưỡng đàn cá. Đủ các loại cá nhỏ cùng bày trong ao, vừa đẹp mắt lại chuẩn bị sẵn sàng cho mọi bất trắc sau này.
Trong ao nàng còn bày thêm ngàn diệp liên hiếm thấy từ Ngự Hoa Viên, từng cánh hoa nở xòe đến hai, ba nghìn lớp, được các cung phi và hoàng đế yêu thích.
Nàng chẳng những trồng thành công giống sen hiếm này, mà còn chăm sóc thêm nhiều loại sen khác, tạo nên một hồ hoa uyển chuyển, duyên dáng.
Sau khi bố trí xong hoàn cảnh, chỉ cần vài văn tiền, Tống Minh Diên đã có thể mua được mấy chục con cá giống nhỏ thả vào ao.
Để tận hưởng thú vui nuôi cá, nàng không vội thúc chúng lớn mà định chờ đến khi lưu đày nơi xa thì lũ cá nhỏ ấy cũng sẽ trưởng thành thành cá lớn.
Trong thời gian chờ đợi, đành ăn tạm vài con cá của tên xui xẻo nào đó vậy.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Tống Minh Diên lại chất đầy đồ lên xe lừa rồi nhanh chóng hướng ra cổng thành.
"Thiếu phu nhân, thiếu tướng quân đâu rồi?" Ngô Đạt đã chờ ở cổng, không thấy bóng dáng Lục Bùi Phong bèn hỏi.
Tống Minh Diên đáp lời, dừng xe: "Hắn đã về trước rồi, ngươi mau chất đồ lên xe đi."
Ngô Đạt không hỏi nhiều, vốn quen chuyện gì cần quản thì quản, chuyện không cần hỏi thì chẳng đụng tới. Đã tham gia trận này, bọn họ như cá nằm trên thớt, còn Lục gia thì khỏi phải bàn.
Khi các huynh đệ chất xong đồ lên xe lừa, Ngô Đạt dẫn mọi người rời khỏi thành.
Trở lại doanh địa, đập vào mắt Tống Minh Diên là cảnh tượng hỗn loạn, như vừa trải qua một trận ác đấu.
Lục Nhị lão gia và người nhà Tống gia sợ hãi nấp xa, những thứ đồ nấu ăn đều bị lật tung, khắp nơi đầy mùi khói lửa.
Tống Minh Diên nhíu mày, đảo mắt nhìn thấy Lục Bùi Phong vừa kết liễu một tên hắc y nhân cuối cùng. Rõ ràng là có kẻ thừa dịp họ rời đi mà đánh lén, nhưng các tiểu gia hỏa không gửi tín hiệu nguy cấp, chắc hẳn không có gì nghiêm trọng.
Bên cạnh Lục Bùi Xuyên còn có bốn người bảo vệ mà Lục Bùi Phong đã an bài, mặt hắn được che nửa bởi chiếc mặt nạ gỗ.
Ngoài bọn họ, còn có bốn thanh niên vận thanh y đeo ngọc, hai nam hai nữ, tay cầm kiếm mềm trang trí tinh xảo. Trên kiếm không vướng chút m.á.u nào, nhưng dưới chân họ lại ngã lăn lóc mấy tên hắc y nhân.
Ven đường đỗ hai chiếc xe ngựa, trong đó có một chiếc chạm trổ tinh xảo, từ trong xe vọng ra tiếng đàn dìu dặt như tiếng suối róc rách, lại như tiếng ngọc va vào nhau, êm dịu mà trong trẻo.
Nếu không vì cảnh m.á.u tươi đầm đìa này, người ta sẽ ngỡ rằng đang thưởng yến ngọc dưới đêm trăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-281.html.]
DTV
Khi nàng vừa đưa mắt nhìn về phía đó, chợt một kẻ trong đám hắc y nhân đang hấp hối bật dậy, cầm d.a.o lao về phía đám người già yếu của Lục gia.
Không chút do dự, nàng tiện tay vớ một thứ ném mạnh qua.
"Độp!" Một tiếng, tên hắc y nhân đang hấp hối lập tức bị cái móng heo nặng trịch đập trúng, hôn mê bất tỉnh.
Tiếng g.i.ế.c chóc ngừng lại, tiếng đàn cũng hơi chệch vài nhịp, cả trường hợp bỗng lặng ngắt như tờ.
Lục lão phu nhân vội vã nhặt móng giò lên, cau mày bảo: "Không sao, rửa lại chút vẫn còn ăn được."
Mọi người: "..." Lão phu nhân vẫn thật tiết kiệm như xưa.
Lục Bùi Xuyên âm thầm thở dài, lòng không khỏi quặn đau. Mọi người trong nhà đã phải chịu bao nhiêu gian khổ dọc đường này chứ!
Thấy nãi nãi nhặt giò heo lên rồi tiến lại phía hắn, Lục Bùi Xuyên khựng lại, hơi có chút căng thẳng. Nãi nãi có nhận ra hắn không? Liệu hắn nên tương ngộ trực tiếp hay giả bộ xa lạ một chút?
Chưa kịp nghĩ ra, Lục lão phu nhân đã cầm giò heo lướt qua hắn, bỏ vào chiếc giỏ trên xe đẩy dùng để chứa thịt.
Lục Bùi Xuyên: "..." Ngoài dự liệu, thật không ngờ tới.
Khi thấy nãi nãi quay lại, hắn lập tức đứng thẳng người. Thế nhưng lão phu nhân lại bước ngang qua hắn một lần nữa, vẻ mặt rạng rỡ, chạy về phía Tống Minh Diên trên xe lừa.
Lòng hắn như bị một mũi tên xuyên qua, nghe thấy lũ tiểu tử reo hò vui vẻ chạy ngang qua người mà chẳng ai nhận ra hắn.
"..." Chắc tại hắn rời nhà đã lâu, lại còn đeo mặt nạ.
Hắn bèn đưa mắt nhìn về phía mẫu thân cùng các thẩm thẩm.
Lục Đại phu nhân nhìn kỹ thiếu niên trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này giống tiểu nhi tử của bà, chỉ là trước khi tiểu Xuyên rời nhà, vóc dáng chưa từng cao như vậy.
Nhìn các chị em dâu từng người một đều vội vàng chạy đến bên Diên Diên, Lục Đại phu nhân vội ném nghi hoặc trong lòng sang một bên, rồi bước lên cùng họ.
Lục Bùi Xuyên: "..."
Nhìn thoáng qua vị đại ca bên cạnh cũng bị lãng quên như mình, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao đại ca từng nói rằng trong nhà này tẩu tẩu chính là người khó chiều chuộng nhất, không cách nào chống lại.
Theo địa vị của tẩu tẩu trong nhà, hắn chẳng những khó lòng quay về, mà e rằng còn phải chịu thêm vài trận đòn. Thật đúng là đồng bệnh tương liên với đại ca mà!