Trong lòng Lục Bùi Xuyên dâng lên niềm kính trọng và khâm phục, thậm chí còn thầm nghĩ chắc hẳn ca ca hắn phải tu mấy kiếp mới cưới được thê tử tài giỏi thế này!
"Tẩu tẩu!"
Lục Bùi Phong cảm thấy Lục Bùi Xuyên lúc này quả thực có phần phấn khởi quá mức, giọng điệu cũng đầy vẻ tinh nghịch, đến mức khiến huynh trưởng như hắn muốn ra tay "giáo huấn".
Bình thường nhìn đệ đệ thật vừa mắt, nhưng hiện tại bất kể cử chỉ nào của đệ đệ hắn cũng đều thấy không thuận.
Ánh mắt liếc sang một chút, hắn bắt gặp ý cười thoáng hiện trên mặt A Diên, khóe môi nàng khẽ cong lên.
Lục Bùi Phong liền hạ tầm mắt, thầm nghĩ không nên để đệ đệ nán lại lâu hơn.
Lục Bùi Xuyên hoàn toàn không hề biết đến sắc mặt như muốn "mài dao" của huynh trưởng hiện tại, còn tươi cười đáp lại, trong lòng lại có chút tiếc nuối vì không thể nhìn thấy dung nhan của tẩu tẩu.
Tống Minh Diên mỉm cười nhẹ giọng hỏi: "Các vết thương trên người ngươi đã được băng bó cẩn thận rồi chứ? Mắt ngươi hẳn là dính phải độc phấn, nhưng không cần lo lắng, có thể chữa khỏi."
Lục Bùi Xuyên thoáng kinh ngạc: "Tẩu tẩu còn biết cả y thuật sao?"
"Cũng biết chút ít thôi."
Lục Bùi Xuyên mỉm cười, đáp: "Vậy xin làm phiền tẩu tẩu."
Trong lòng hắn nhẹ nhõm hẳn, tuy rằng chỉ mới gặp tẩu tẩu lần đầu, nhưng hắn tin rằng một người có thể thổi ra khúc đưa vong hồn như vừa rồi tuyệt đối không phải kẻ khoác lác. Nếu tẩu tẩu nói có thể chữa lành cho hắn, hẳn là sẽ thực sự làm được.
Hắn không muốn trở thành một phế nhân, nhưng nếu đôi mắt này thực sự không thể chữa khỏi, hắn cũng sẽ không vì thế mà tự sa ngã.
Độc tố chủ yếu tập trung ở đôi mắt, dù có nuốt Thanh Độc Hoàn cũng chỉ giải được một phần độc tính, còn tổn thương đã gây ra thì Thanh Độc Hoàn không thể chữa lành hoàn toàn.
Sau khi xem xét tình trạng đôi mắt của Lục Bùi Xuyên, Tống Minh Diên liền lục tìm trong không gian của mình, nhưng không tìm được loại đan dược thích hợp cho mắt. Ý thức của nàng lại chuyển đến khu dược liệu bên trong Lưu Ly Điện, bắt đầu tìm kiếm.
Nàng nhớ trong dược phòng có một loại linh thảo tên là Linh Kỷ, lá của nó có thể thanh gan minh mục, còn quả lại có công hiệu trị liệu tật ở mắt.
Nếu có thể thu hái được quả Linh Kỷ, đôi mắt của Lục Bùi Xuyên sẽ có thể chữa khỏi.
Chỉ có điều, loại thảo dược này có thể trồng, nhưng có ra quả hay không thì Tống Minh Diên không dám chắc.
Linh thảo trong không gian của nàng, không giống cây cối thông thường, chỉ cần vận dụng chút linh lực là có thể thúc đẩy chúng nảy mầm, sinh trưởng và cuối cùng là kết quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-278.html.]
Linh thực được uẩn dưỡng bằng linh khí, tùy tiện một chu kỳ sinh trưởng cũng có thể mất hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm.
Trong không gian, linh khí tuần hoàn cùng linh thực mà sinh ra và tiêu hao, việc thúc giục sinh trưởng sẽ làm hao tổn rất lớn, lần tái sinh tiếp theo sẽ cần thêm nhiều thời gian.
Nếu muốn trồng ra một cây Linh Kỷ trưởng thành và kết trái, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
May mắn thay, trong không gian dược phố, cây Linh Kỷ vẫn sinh trưởng tươi tốt, có đến mười mấy gốc, trong đó ba gốc đã nở hoa màu tím, một gốc đã kết trái màu đỏ to bằng đầu ngón tay.
Quả Linh Kỷ chín mọng, vỏ ngoài bóng loáng như phủ sương sớm, trông vô cùng đẹp mắt.
DTV
Tống Minh Diên hái hai trái, sau đó truyền một phần linh khí vào, rồi đưa cho Lục Bùi Xuyên: "Ăn đi."
Nàng đặt quả Linh Kỷ vào lòng bàn tay hắn.
Lục Bùi Xuyên vừa mới uống Thanh Độc Hoàn xong, nghe vậy cũng không hỏi han gì, nghe lời cầm quả trong tay lên ăn.
Thứ quả này không giống với vị của thuốc viên, nó ngọt dịu, mang theo chút chua nhẹ, nhưng mà... đây là trái cây sao?
Lục Bùi Xuyên thoáng ngạc nhiên, trong tiết trời này, từ đâu mà tẩu tẩu có được trái cây tươi? Hơn nữa còn tùy thân mang theo. Tuy vậy, hắn cũng không hỏi nhiều, tin tưởng tẩu tẩu nhất định không hại hắn.
Vừa ăn một quả Linh Kỷ, chỉ trong chốc lát, đôi mắt hắn bỗng dưng có cảm giác. Ban đầu là một cơn đau âm ỉ, sau đó ánh sáng dần dần hiện rõ.
"Nhắm mắt lại, để mắt có thể thích ứng với ánh sáng rồi hẵng mở ra."
Lục Bùi Xuyên nghe theo lời nàng, nhắm mắt rồi từ từ mở ra. Cảnh vật trước mắt hắn cũng từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng.
"Thấy thế nào rồi?" Tống Minh Diên hỏi.
Lục Bùi Xuyên nhìn nàng, nhất thời ngẩn ngơ khi thấy đôi mắt hơi cong và vẻ mặt dịu dàng, có nét giống Đại tẩu. Nhưng dường như lại không phải.
"Đệ có thể thấy rõ rồi, đa tạ tẩu tẩu."
Diện mạo nàng quả thực rất mỹ lệ, nhưng thứ khiến người ta lưu ý nhất vẫn là đôi mắt ấy, dung nhan chỉ như là phần phụ.
Giờ khắc này, Lục Bùi Xuyên mới hiểu được lời huynh trưởng từng nói: "Nàng là Tống Minh Diên, nhưng không phải là Tống Minh Diên mà ngươi nghĩ."
Dung mạo thì giống nhau, nhưng linh hồn lại khác biệt.