Lý Thanh Hà bực bội đáp: "Cha, khi nào nữ nhi đã lừa gạt cha? Ta nói có thể vớt được người thì nhất định sẽ vớt được. Còn nữa, mấy ngày trước nữ nhi bảo người ra nhà cũ đào chỗ rễ cây của nhị thúc lấy 600 văn tiền, chẳng phải cha cũng đào được sao?"
Lý Tiến Bảo phản bác: "Đó là vì ta thấy trong giấc mộng, nếu không làm sao biết nhị thẩm giấu tiền dưới rễ cây?"
Lý Thanh Hà nén tiếng thở dài, trong lòng cảm thấy bực bội: "Cha à, cha có thể nhìn xa hơn một chút được không? Nếu vớt được người lên, đừng nói mười lượng bạc, chỉ riêng cái đai lưng trên người hắn cũng đủ vượt qua con số đó!"
Dù sao, nàng cũng sẽ không đời nào gả cho lão già sắp xuống mồ kia làm thiếp.
Nghĩ đến giấc mộng vài đêm trước, ánh mắt Lý Thanh Hà khẽ lóe. Ban đầu nàng ta cũng cho rằng mình mê muội mà mơ thấy chuyện vẩn vơ, nhưng liên tiếp nhiều chuyện xảy ra đúng như trong mộng khiến nàng ta không thể không xem trọng.
Trong mộng, cha nàng ta sẽ vớt được một người đàn ông từ sông Tuyên Lương, sau đó người này kết thành phu thê cùng nàng ta, chỉ tiếc rằng hắn là một người mù, lại còn có quan hệ với Lục gia của phủ Trấn Quốc tướng quân bị lưu đày.
Lục gia từng là gia tộc cao quý, nhị công tử Lục Bùi Xuyên chính là nhân vật mà nàng ta trước đây có nghĩ cũng không dám mơ tới. Vậy mà, trong mộng, hắn lại trở thành người nằm dưới váy nàng ta.
Nếu có thể vớt được người lên, nàng ta sẽ không bị cha ép gả vào Vương gia làm tiểu thiếp nữa.
Trong lòng Lý Thanh Hà dâng lên chút hy vọng nóng bỏng.
Nếu giấc mộng là thật, và nàng ta phải gả cho Lục Bùi Xuyên, thì nàng ta cũng cam lòng. Chỉ có như vậy mới thoát khỏi gia đình hút m.á.u này.
Nhưng lần này nàng ta sẽ không đi theo vết xe đổ, dù hắn có là người mù, nàng ta cũng sẽ không phụ hắn như trong mộng. Theo những gì nàng ta biết, huynh trưởng của hắn chính là người cực kỳ khó lường.
Trước khi chết, nàng ta từng nghe Lục Bùi Phong, huynh trưởng của Lục Bùi Xuyên bí mật cất giấu hai mươi vạn binh mã, có ý đồ phản nghịch. Thuận An Đế sau đó bị chính tay hắn bắt sống và tra tấn.
Về việc Lục Bùi Phong có đăng cơ hay không thì nàng ta không biết, bởi khi ấy nàng ta còn quá ngây thơ, bị chính thanh mai trúc mã là tên nha dịch kia lừa gạt đến chết.
Nàng ta bị hắn ta bán đứng để lấy phần thưởng cho việc bắt giữ Lục Bùi Xuyên, và phần thưởng đó sau cùng rơi vào tay Hoàng Nguyên Thắng. Khi hài cốt nàng ta kịp nguội, hắn đã vội vàng leo lên làm phò mã của thiên kim huyện lệnh.
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Hà liền nghiến răng tức giận, nàng ta từng hết lòng với Hoàng Nguyên Thắng, nào ngờ lòng thành của nàng ta cuối cùng lại phí phạm hết cho một con chó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-273.html.]
Nàng ta hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nếu giấc mộng là thật, nàng ta tuyệt đối sẽ không phạm lại sai lầm trước đó. Lần này, nàng ta nhất định sẽ quý trọng Lục Bùi Xuyên, bù đắp những thiếu sót trong mộng. Nếu có thể cậy nhờ vào huynh trưởng của hắn, thì càng không còn gì tốt hơn.
DTV
Nghĩ vậy, nàng ta càng dồn hết tinh thần vào việc tìm kiếm trên mặt sông.
Thấy nàng ta chuyên tâm như vậy, Lý Tiến Bảo cũng đành tin lời, tạm thu hồi ý định ban đầu, chống gậy trúc, điều chỉnh thuyền đánh cá để tìm kiếm tung tích Lục Bùi Xuyên trên mặt sông.
Thời gian trôi qua từng chút, mặt sông vẫn phẳng lặng, Lý Thanh Hà không khỏi sốt ruột. Nàng ta không rõ trong giấc mơ, Lý Tiến Bảo vớt người lên lúc nào, chỉ đành hy vọng rằng mình chờ đợi ở đây sẽ không làm quấy rầy dòng chảy của sự việc.
Thuyền đánh cá trôi dần vào giữa dòng nước xiết. Bỗng nhiên, ánh mắt Lý Thanh Hà sáng lên, nàng ta chăm chú nhìn về phía một vật trắng bồng bềnh trên mặt sông.
Nàng ta chỉ về hướng đó, hô hấp trở nên dồn dập, mặt mày kích động đến đỏ bừng: "Cha, ở kia! Nhanh lên, vớt người lên!"
Nếu không phải đang ở trên sông, chỉ e Lý Thanh Hà đã muốn nhảy xuống để kéo người kia lên rồi.
Lý Tiến Bảo cũng nhìn theo, trong lòng mừng rỡ, vội chống cây sào trúc, hướng thuyền đánh cá tới gần mảnh áo trắng trôi dạt. Thấy khoảng cách ngày càng thu ngắn, nét mặt Lý Thanh Hà dần hiện lên nụ cười đắc ý.
Thật tốt quá! Xem ra ông trời cũng đang giúp nàng ta. Cuối cùng cũng sắp gặp lại Lục Bùi Xuyên.
"Cha, nhanh lên chút nữa!" Nàng ta gấp gáp thúc giục.
"Gấp gì chứ, ngươi đã mơ thấy như vậy, chắc chắn có thể cứu được hắn, chẳng lẽ lại có thể c.h.ế.t sao!" Tuy nói vậy, nhưng tay chân Lý Tiến Bảo lại không hề chậm, trong lòng ông ta cũng trông mong được vớt người lên để phát tài.
Thuyền nhanh chóng tiến gần đến chỗ người đang trôi dạt.
Dưới ánh mắt vui sướng của Lý Thanh Hà, Lý Tiến Bảo cẩn thận điều khiến sào trúc, kéo người trôi dạt đến gần thuyền.
Ngay lúc đó, mặt nước phẳng lặng bỗng nhiên bị phá vỡ.