Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-07-01 22:58:11
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Bùi Phong thoáng thấy hành động của Tống Minh Diên, vẻ lạnh lẽo trong mắt bất giác tan ra, nở một nụ cười nhạt.

Tay cầm kiếm của hắn không hề giảm sát khí, ngược lại còn vừa c.h.é.m g.i.ế.c vừa truyền cho nàng một chiêu thức mới.

Hàng chục tên hắc y nhân bị hai người đánh cho thất điên bát đảo, chẳng mấy chốc đã phải liên tiếp lui lại.

Đến khi chỉ còn lại mười mấy người, kẻ cầm đầu nhận ra không thể địch nổi, cuống quýt hét lên: "Rút! Mau rút lui!"

"Đừng để chúng chạy thoát! Giết bao nhiêu huynh đệ của ta rồi còn muốn chạy? Hôm nay, nhất định phải tiễn hết đám cẩu nô tài này xuống âm phủ!"

Bàng Lục cùng mấy huynh đệ còn lại tức tốc chặn đường rút lui của kẻ địch.

Trước thế công từ cả hai phía, đám ảnh vệ không thể lùi thêm, cuối cùng bị tiêu diệt hoàn toàn trong rừng.

Khi tên hắc y nhân cuối cùng ngã xuống, Lục Bùi Phong liền buông thanh kiếm còn vương m.á.u trong tay, gấp gáp hỏi: "Nhị công tử đâu?"

DTV

"Nhị công tử đã được Đỗ Phương và Chung Võ hộ tống rút lui, còn có mười mấy hắc y nhân đuổi theo. Chủ tử... Khụ, xin người mau đi cứu nhị công tử!" Bàng Lục cố nén đau đớn, cắn răng chịu đựng, đáp. Hắn vốn đã trọng thương, giờ cũng sức cùng lực kiệt rồi.

Diệt xong kẻ địch, Tống Minh Diên lập tức dùng thần thức bao trùm khắp vùng xung quanh để tìm kiếm tung tích của Lục Bùi Xuyên.

Thần thức tựa như một đôi mắt thứ hai của nàng. Chẳng mấy chốc, nàng đã phát hiện những dấu vết giao đấu ven bờ sông, theo dòng nước xuôi xuống còn thấy thêm mười mấy dấu chân của đám truy binh mà Bàng Lục nhắc đến.

Bên bờ sông, hai người hộ tống Lục Bùi Xuyên là Đỗ Phương và Chung Võ đã ngã xuống, nhưng lại không thấy bóng dáng của Lục Bùi Xuyên đâu.

Tống Minh Diên mở mắt, nắm lấy tay Lục Bùi Phong, chỉ nói một chữ: "Đi."

Lục Bùi Phong không chút do dự theo sát, lo sợ năng lực của A Diên bị lộ, trước khi rời đi còn dặn Bàng Lục và các huynh đệ: "Các ngươi cứ ở đây chữa thương đi."

Dù Bàng Lục và đồng đội muốn đi tìm nhị công tử, nhưng mệnh lệnh của chủ tử không thể làm trái, đành ở lại nghỉ ngơi và xử lý vết thương.

Chủ tử thân thủ phi phàm, hơn nữa bên cạnh còn có thiếu phu nhân võ nghệ cao cường, mười mấy tên kia tuyệt đối không phải đối thủ của họ.

Cánh rừng cách nơi đám truy binh mai phục Lục Bùi Xuyên khoảng hai dặm.

Tống Minh Diên vừa di chuyển, vừa lấy thanh bội kiếm tùy thân của Lục Bùi Phong từ trong không gian ra, đưa cho hắn: "Một lát nữa ngươi phụ trách chặn địch, ta sẽ đi tìm người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-272.html.]

Tuy nàng chưa tìm thấy tung tích của Lục Bùi Xuyên, nhưng lại thấy t.h.i t.h.ể của Đỗ Phương và Chung Võ, theo suy đoán thì có khả năng cao là Lục nhị công tử đã nhảy xuống sông.

Đám truy binh còn quanh quẩn gần đó, chứng tỏ nhị công tử mới nhảy sông không lâu.

Lục Bùi Phong gật đầu đáp: "Được."

Hai người nhanh chóng tiến ra khỏi rừng.

Vừa thấy họ xuất hiện, mười mấy tên đang tìm kiếm dấu vết của Lục Bùi Xuyên ven sông lập tức cảnh giác, lặng lẽ rút vũ khí.

"Chỉ có hai người bọn chúng."

"Là Lục Bùi Phong!"

Cả bọn liếc nhìn nhau, rồi hô lớn: "Xông lên!"

Giết được Lục Bùi Phong cũng coi như một chiến công lớn, lại có thể làm tổn thương Lục gia, khiến Lục gia suy yếu, còn lại trong nhà cũng chỉ toàn người già phụ nữ và trẻ em, khó mà gây sóng gió.

Đám người vây quanh Lục Bùi Phong, định bắt hắn để lập công.

Lục Bùi Phong rút kiếm ra khỏi vỏ, đứng thẳng như tùng, lăng không mà đứng, thanh kiếm như sống dậy trong tay hắn, kiếm thế lẫm liệt, chặn đứng cả mười mấy tên ảnh vệ.

Tống Minh Diên chỉ để lại hai từ "cẩn thận" rồi bay về phía dòng sông, giấu mình đi, đạp nước mà tìm kiếm tung tích của Lục Bùi Xuyên theo dòng nước chảy.

Trên sông Tuyên Lương.

Một con thuyền đánh cá đơn sơ xuôi dòng, bên trên có một người đánh cá trung niên đội nón lá, chống gậy trúc để điều chỉnh hướng đi của thuyền.

Người này dáng người gầy nhưng rắn chắc, đôi mắt sắc như dao, cái trán thấp hẹp, làn da ngăm đen vì nhiều năm chèo thuyền trên sông, trong mắt ánh lên vẻ tinh quái, khiến ông ta mang thêm vài phần sắc sảo của kẻ buôn bán lọc lõi.

Nhìn thấy con gái từ trong mui thuyền bước ra, Lý Tiến Bảo nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Thanh Hà, ngươi chắc chứ? Ngươi thật sự nghĩ ở đây có thể vớt được quý nhân sao? Đừng có mà lừa cha ngươi."

"Chúng ta đã lượn qua lại nơi này hơn nửa canh giờ rồi, rốt cuộc có rơi xuống nước hay không? Ta xem ngươi chỉ là loạn tâm, đừng tưởng cứ nói bừa rồi vớt được một quý nhân thì có thể tránh khỏi việc gả vào Vương phủ."

"Vương lão gia trong thành có tiền có thế, sính kim cho ngươi đến mười lượng bạc, tuy rằng chỉ là tiểu thiếp, nhưng cũng là tiểu thiếp của nhà phú quý, đốt đèn lồng cũng khó tìm được mối tốt như vậy. Nếu ngươi làm hỏng hôn sự này, ta nhất định không tha cho ngươi!"

Loading...