Lời Lục lão phu nhân là lý, xét cho cùng thì Tống Phan Sơn mối thâm thù với nhà họ.
Nhìn bề ngoài đại tôn tử của bà đắn, nhưng hồi nhỏ bao nghịch ngợm gây chuyện, lớn đuổi đánh cũng là chuyện thường.
Lời Lục lão phu nhân dứt, ánh mắt của cả Lục gia đều đổ dồn về phía Lục Bùi Phong, và Tống Minh Diên cũng ngoại lệ.
Lục Bùi Phong với dáng thẳng thớm, phong thái nhàn nhã, đáp: "Nãi nãi đừng lo, con thể chuyện như thế."
Dừng một chút, : "Người Tống gia hành xử quá đáng, dọc đường chiếm hết lối , chừa lối thoát cho khác, e là kẻ nào đó ghi hận ."
Hắn nhỏ, trong đại sảnh lúc vẫn còn nhiều Tống gia đang ăn sáng, vốn dĩ bọn họ cũng nghi ngờ là Lục gia .
sáng nay, trừ Lục Bùi Phong, tất cả Lục gia từ già trẻ lớn bé đều sẵn ở đại sảnh, ai thời gian gây án.
Nghe , đám Tống gia lập tức đưa ánh mắt thù địch về phía nhóm Lục nhị lão gia đang ăn cháo gạo lức ở cửa.
"Hừ, đấu thì dùng trò ám toán!" Một Tống gia nghiến răng phẫn nộ : "Lũ Lục gia khốn kiếp, quả thật vô liêm sỉ, món nợ Tống gia sẽ nhớ kỹ!"
Người Tống gia trừng mắt đám Lục nhị lão gia, ánh mắt sắc lạnh như "cứ chờ đấy," ngừng ngầm hăm dọa.
Phía bên Lục nhị lão gia cũng chẳng hề yếu thế, trừng mắt đáp . Dù họ hiểu rõ vì đang yên đang lành Tống gia căm ghét, nhưng cũng chẳng chịu nhường bước, ai sợ ai chứ?
Không ai trong họ rằng Tống gia cho là thủ phạm vụ ám toán Tống Phan Sơn, và Lục Bùi Phong ngầm gài bẫy.
Lục lão phu nhân tin tưởng đại tôn tử, bởi bà rằng tính cách của từ nhỏ vốn dám dám chịu, nếu mắt ai sẽ trực tiếp tay, chứ đời nào dùng trò ám toán như thế. Bà thậm chí còn ngờ rằng thể nhị phòng chuyện .
Sau khi dùng xong bữa sáng, đội ngũ lưu đày lập tức chuẩn khởi hành.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-268.html.]
Dọc đường , Tống gia vì trả đũa mà đủ trò bày mưu tính kế. Bọn họ thậm chí còn chạy tới con suối nơi đám Lục nhị lão gia lấy nước uống, lén tiểu nguồn nước thượng du, bất ngờ đẩy ngã tộc nhân Lục gia khi họ đang lấy nước, khiến họ té nhào dòng suối.
Phát hiện hành vi đáng khinh của Tống gia, đám tộc nhân Lục gia lập tức đáp trả, đợi đến lúc đội ngũ tiếp tục di chuyển thì cố tình ném rác phía cho Tống gia hứng chịu.
Họ còn đặc biệt lén theo khi Tống gia vệ sinh, phát những tiếng rên rỉ ma quái, khiến Tống gia hoảng hồn, chẳng kịp kéo quần chạy toán loạn kêu la.
Hai bên chẳng ai chịu nhường ai, đối chọi gay gắt, ngày càng như nước với lửa.
Cứ thế, giữa những ngày sống gà bay chó sủa, đội ngũ lưu đày một đường hối hả đến huyện Tuyên Lương, thuộc quản hạt Kế Châu.
Đội ngũ dừng chân bên ngoài lục giác đình của huyện thành.
Lục Nhị phu nhân về phía cửa thành xa xa, khẽ thở dài: "Huyện Tuyên Lương cách huyện Minh Sơn xa, tiểu Xuyên nhận chiếu lệnh lưu đày áp giải , sẽ chờ cùng chúng cùng đồng hành."
Lục Bùi Phong vẫn lặng lẽ thu xếp hành lý xe. Mấy ngày nay, cố tình giấu trong nhà về tình trạng nguy hiểm của nhị , sợ gây thêm lo lắng cho gia đình.
Bây giờ, nhiều ngày trôi qua tin tức, lo lắng là giả, dù tính toán kỹ lưỡng, vẫn e ngại kế hoạch thể sẽ sơ sót.
Lục Đại phu nhân thoáng cau mày, khó che dấu nét ưu tư. Cẩu hoàng đế bao ăn quả đắng từ nhà họ, bà lo rằng sẽ dùng tiểu Xuyên để ép Lục gia thế khó.
Lục lão phu nhân cũng liếc mắt về phía huyện Tuyên Lương, hỏi đại tôn tử: "Ngươi gửi thư cho Quốc Công gia ?"
Lục Bùi Phong thể tiếp tục giấu nãi nãi, đành đáp: "Chưa, con phái Thanh Hải và Trường Vân điều tra vụ hạ độc hôm đó. Rõ ràng sự việc là nhắm phủ Quốc Công, con sợ nếu báo tin, phủ Quốc Công sẽ kẻ nấp trong bóng tối chụp mũ hoặc lợi dụng để gây bất lợi, nên tạm thời cắt đứt liên lạc."
Lục lão phu nhân gật đầu: "Con , chúng chìm sâu bùn lầy, tuyệt đối thể kéo phủ Quốc Công xuống theo."
Hiện tại bảo vệ ai thì nên bảo vệ đó, phủ Quốc Công liên lụy vì Lục gia là điều may mắn lớn nhất trong cái rủi.
Bà thở dài, tiếp tục hỏi: "Con an bài xong xuôi việc ?"