Tống Minh Yên suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại lý do Hứa thị muốn uy h.i.ế.p Tống Minh Diên, và chuyện cả Tống gia bị vu oan đến mức phải chịu cảnh lưu đày. Nàng ta nghĩ mãi cũng không tìm ra mối liên hệ giữa hai việc, cuối cùng đành bỏ qua.
Nàng ta biết phụ mẫu muốn tiêu diệt Lục gia, vậy là đủ rồi.
Người Lục gia bao che Tống Minh Diên, không ít lần làm nhục và chọc giận nàng ta, tất cả nàng ta đều khắc sâu trong lòng. Rồi nàng ta sẽ khiến bọn họ phải hối hận!
-
Tại đại đường dưới lầu, Tống Minh Diên hào phóng bỏ bạc mời hết thảy mọi người trong khách điếm cùng ăn một bữa cơm thịnh soạn. Lão bản nương đếm tiền mà cười tươi như hoa.
Rượu ngon, thức ăn hảo hạng được dâng lên, chỉ thiếu việc bà ta tự mình đến chiêu đãi.
Đợi đến khi đường phố náo nhiệt dần im ắng, màn đêm cũng đã trở nên thăm thẳm.
Lục Bùi Phong từ chối tiểu nhị hỗ trợ, tự mình đi lấy nước ấm, rót vào thau tắm, làm căn phòng ngập tràn hơi nước, làn hơi mờ ảo tựa như đang phủ lên cả tâm hồn.
Vốn chưa từng quen hầu hạ người khác, nhưng lúc này, trong lòng hắn lại thấy vui vẻ chịu đựng. Chỉ là, khi nghĩ đến lát nữa A Diên muốn tắm rửa, tim hắn không khỏi đập mạnh.
Hắn không dám nhìn lâu, thử độ ấm của nước xong, bèn khẽ ho một tiếng, nói: "Được rồi, ta ra ngoài trước, đợi nàng tắm xong ta sẽ vào."
Nói xong, hắn bước ra ngoài với vẻ vội vã, đi được nửa đường, bỗng nhớ ra mình để quên chiếc thùng bên cạnh thau nước, đành quay lại lấy.
"Nhanh như vậy làm gì? Sợ ta ăn thịt ngươi sao?" Giọng Tống Minh Diên thoáng có chút trêu đùa, vang lên như một sợi móc nhẹ khẽ cào vào lòng khiến Lục Bùi Phong suýt chút nữa đã bước hụt.
Hắn cố giữ vẻ trấn định, bỏ qua nhịp tim đang đập dồn dập của mình, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Tống Minh Diên nghe tiếng bước chân hỗn loạn của hắn, không khỏi bật cười, thầm nghĩ chính mình thật đúng là có chút hư hỏng, biết rõ hắn không chịu nổi đùa cợt, nhưng vẫn cứ thích trêu chọc.
DTV
Không còn cách nào, loại cảm giác này quả thực gây nghiện. Ai bảo hắn đơn thuần như vậy chứ?
Tống Minh Diên vừa cởi áo ngoài, lộ ra vòng eo trắng nõn, thì từ ngoài gian phòng bỗng truyền đến một giọng nói ngọt ngào như cố ý làm nũng, kéo dài đầy khó chịu: "Bùi Phong ca ca."
Vừa nghe được, Tống Minh Diên liền nổi hết da gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-262.html.]
Thường ngày, nàng không dễ bị thứ gì làm cho ghê tởm đến vậy, trừ phi gặp phải tình huống khác thường.
Tống Minh Diên dừng bước, do dự một giây, cuối cùng không nhịn được mà lắng nghe.
Lục Bùi Phong giọng lạnh băng, không có chút độ ấm đáp lại: "Tránh xa ta ra một chút. Đừng gọi người khác bằng cách xưng hô ghê tởm như vậy."
Giọng điệu hắn lạnh lùng như vậy khiến cảm giác khó chịu của Tống Minh Diên đột ngột tiêu tan.
Tống Minh Yên cố kiềm chế tính tình, lẩm bẩm: "Vậy ta có thể gọi ngươi là A Phong không?"
Nàng ta cũng không dám tức giận, vì biết rằng việc mình từng công khai từ hôn để nhường lại Lục Bùi Phong cho Tống Minh Diên, nên thái độ của hắn với nàng ta có lạnh nhạt cũng là điều dễ hiểu.
"Cút!"
"A Phong!" Tống Minh Yên mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói: "Ta thừa nhận, trước đây là do ta suy nghĩ quá nhiều, mới không quyết tâm mà chọn huynh, rồi còn đòi từ hôn. Nhưng giờ ta đã hối hận rồi, huynh tha thứ cho ta, có được không?"
"Nếu không có một gia đình mạnh mẽ và đáng tin cậy, ta làm sao dám cùng huynh bên nhau? Cha nương ta cũng sẽ không đồng ý." Nàng ta nhìn Lục Bùi Phong, giọng thổn thức: "Ta chỉ là... chỉ là sợ thể hiện quá nhiều tình ý với huynh, cha nương sẽ vì ta mà không dung được huynh. Ta không thể ích kỷ như vậy."
"Huynh đâu có biết, ngày Tống Minh Diên gả cho huynh, lòng ta đau khổ thế nào. Ngày ấy tại cổng thành, ta tìm nàng gây chuyện cũng chỉ vì ghen tị, ghen tị vì nàng ta có được huynh."
"Huynh tha thứ cho ta lần này thôi, có được không?"
Lục Bùi Phong chẳng thèm để ý nàng ta nói gì, chỉ cảm thấy nàng ta gây ồn ào, khiến tinh thần hắn có phần xao lãng, tuy đã cố kìm nén nhưng hắn vẫn không thể ngừng nghĩ đến người trong phòng.
A Diên đang làm gì? Sao nàng tắm lâu vậy? Không lẽ là nàng bị nữ nhân điên khùng này chọc giận bỏ đi rồi?
Trong lúc hắn còn đang ngẩn ngơ, Tống Minh Yên thấy thế thì tưởng rằng hắn đã giao động, trong mắt thoáng hiện lên niềm vui, ra vẻ đáng thương nhào tới.
"A Phong, kỳ thật ta thích..."
Ngay khi nàng sắp chạm vào người hắn, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Tống Minh Diên liền một tay kéo Lục Bùi Phong vào phòng, đóng cửa mạnh một cái.
Tống Minh Yên mất đà, suýt nữa ngã sấp mặt vào cửa.
Quay đầu lại, Tống Minh Yên trông thấy Tống Minh Diên đang vòng tay qua cổ Lục Bùi Phong, dáng người yểu điệu kề sát vào hắn một cách thân mật. Nàng mỉm cười, khẽ áp mặt lên n.g.ự.c hắn, ngón tay trắng nõn chạm nhẹ.