"Ta cũng nghĩ vậy, ngươi xem bọn họ đang kêu trả tiền đấy, rõ là vừa rồi không muốn trả."
"Bị lưu đày đến nước này mà vẫn không biết thu liễm, còn dám làm cái trò ở trọ không trả tiền, thật là không biết xấu hổ."
Đám người Tống gia nghe những lời ấy, suýt nữa tức đến hộc máu, bọn họ bị đánh mà lại bị gán là ác nhân, còn nàng kia thì được tiếng tốt!
"Muốn bao nhiêu?"
Tống Minh Diên ngừng tay, nói: "Một trăm văn một người, tất cả đều phải trả."
DTV
Đây rõ là cướp giữa ban ngày!
Đám người Tống gia căm phẫn đến muốn phun vào mặt nàng, nhưng thấy roi trong tay nàng, cuối cùng cũng đành nhịn xuống, uất ức mà nộp tiền.
Khi đến lượt đám người Triệu Thuận, Tống Minh Diên lập tức chặn họ lại: "Khách điếm này chúng ta đã bao trọn, muốn ở thì bỏ tiền. Các ngươi là người có giá trị, một người hai trăm văn. Dĩ nhiên, nếu các ngươi tự thấy hạ thấp phẩm giá, ta cũng có thể suy xét giảm cho các ngươi một chút."
Mặt Triệu Thuận tái mét, nhìn Ngô Đạt với vẻ căm giận, muốn hỏi rõ rốt cuộc làm thế nào mà hắn có thể đưa đến một người như vậy, có còn biết xấu hổ là gì không?
Nhưng hắn ta còn chưa kịp mở miệng thì Tống Minh Diên đã lạnh lùng nói: "Các ngươi ngay cả hai trăm văn cũng không lấy ra được sao? Quan sai mà còn nghèo hơn cả phạm nhân bị lưu đày? Chẳng lẽ định lấy thân phận quan sai để cậy mạnh không trả?"
Triệu Thuận tức đến mức trán đau như búa bổ, nhưng không còn cách nào, nếu không vào trong khách điếm, bọn họ sẽ phải qua đêm ngoài trời.
Lũ phạm nhân còn có chỗ ngủ, còn bọn họ làm quan sai thì lại phải ra ngoài ăn gió nằm sương, thế này còn ra thể thống gì?
Triệu Thuận thật sự không muốn nhìn mặt Tống Minh Diên thêm khắc nào nữa, hằn học ném ra hai trăm văn rồi quay lưng bỏ đi.
Các quan sai còn lại cũng đành cắn răng đưa tiền.
Đám người Tống gia hơn bốn mươi người, thu được 4500 văn; nhóm Triệu Thuận 23 người, thu được 4600 văn. Tổng cộng là 10 lượng 100 văn.
Trừ đi tiền bao trọn khách điếm, vẫn lãi được bốn lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-261.html.]
Người Tống gia bị đánh một trận bầm dập, mất thêm bạc, còn phải chứng kiến Tống Minh Diên cầm tiền của bọn họ, ngồi ngay giữa đại sảnh khách điếm thưởng thức rượu ngon thức quý, tức đến nỗi không nuốt trôi bữa tối.
Tống Phan Sơn, Hứa thị và Tống Minh Yên là những người duy nhất không bị đánh. Họ giao tiền rồi lập tức nhốt mình trong phòng.
Hứa thị gắng gượng chịu đựng cơn đau rát, bôi thuốc lên những chỗ trầy xước. Nghe dưới lầu náo nhiệt, bà ta lại nghĩ đến cảnh Tống Minh Diên quất người Tống gia trước cửa khách điếm.
Người ta vẫn nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Vậy mà kể từ khi bọn họ gặp lại nghịch nữ ấy, dường như tính tình của nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Rốt cuộc là trước kia nàng giả bộ ngoan ngoãn, hay bây giờ thật sự đã mạnh mẽ hơn, tự tin dựa vào thế lực của Lục gia mà tỏ ra cứng cỏi?
Nhìn Tống Phan Sơn thần sắc uể oải, Hứa thị không nhịn được nói: "Lão gia, hiện giờ chúng ta không còn gì để uy h.i.ế.p nghịch nữ ấy nữa. Nàng ta căn bản không coi trọng huyết mạch Tống gia, đến cả tin tức về mẹ đẻ của mình cũng chẳng bận lòng. Chúng ta đã thử cả cách mềm mỏng lẫn cứng rắn, muốn lợi dụng nàng ta để đối phó Lục gia, nhưng biện pháp này không thành được. Nàng ta đúng là kẻ vô tâm vô phế, chúng ta không thể trông mong gì thêm nữa."
"Lão gia mau nghĩ cách đi. Nếu thật sự phải đến nơi lưu đày, thì Văn Tuấn và Yên nhi phải làm sao đây?"
Bà ta có thể không lo cho bản thân, nhưng không thể không nghĩ đến nhi tử nhi nữ của mình. Nếu phải đi lưu đày, cuộc đời bọn trẻ sẽ hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Tống Phan Sơn gắng gượng vực lại tinh thần, bất an nói: "Ta biết rồi, ta sẽ nghĩ cách."
Khuôn mặt ông ta đầy vẻ mệt mỏi.
Nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, ông ta còn có thể lợi dụng Tống Minh Diên để hãm hại Lục gia, nhưng gương mặt âm trầm của người Diệp gia vẫn hiện rõ trong tâm trí, khiến ông ta vừa thấy nàng đã nhớ đến ánh mắt đòi mạng của họ.
Ông ta vừa sợ hãi, vừa mong nàng sớm ngày gặp tai họa, như vậy ông ta sẽ không còn phải chịu đựng cảnh tra tấn tinh thần này nữa.
Chỉ tiếc rằng ông ta chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi. Khi kẻ nghịch nữ đó còn có Lục gia chống lưng, không trừ khử được Lục gia, bọn họ đành phải chịu lép vế.
Cách một bức tường, trong căn phòng bên cạnh, Tống Minh Yên ngồi yên trên ghế, từ khi bước vào phòng nàng ta vẫn không nhúc nhích.
Ban đầu nàng ta đã có ý định từ bỏ việc tiếp cận người Lục gia, nhưng lời Hứa thị hôm nay lại khơi dậy ngọn lửa oán hận trong lòng nàng ta.
Tống Minh Yên không cam lòng, rốt cuộc nàng ta thua kém Tống Văn Tuấn ở điểm nào? Nàng ta muốn chứng minh cho phụ mẫu thấy rằng nàng ta không phải đứa chỉ biết gây chuyện!