Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-07-01 14:36:18
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu toàn bộ người Lục gia đều đồng lòng, thì nhóm người ít ỏi trong đội ngũ của Triệu Thuận cũng chẳng dám đối chọi thẳng mặt, dù có khinh bỉ cũng chỉ đành nuốt cay ngậm đắng mà chịu đựng.

Nhưng hiện giờ còn chưa biết ai thắng ai thua, sao Triệu Thuận hắn phải chịu uất ức?

Hắn lập tức lớn tiếng: "Nếu đã là chuyện tư thù, không gây c.h.ế.t người sẽ không can thiệp, vậy ta cũng không thể phá lệ. Chỉ cần các ngươi không nháo ra mạng người, các ngươi muốn đánh tàn phế hay huỷ hoại nàng, ta cũng sẽ mặc kệ, cũng không ngăn cản."

Ngô Đạt cười lạnh đầy ý vị: "Tối nay, tại khách điếm này, ta sẽ dặn chủ quán chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, còn có thể ngồi vào bàn ăn hay không, thì phải xem bản lĩnh của các ngươi."

Nghe được lời này, đám người Tống gia đói khát mệt mỏi bao ngày nhất thời mắt sáng như sao, ánh mắt nhìn Tống Minh Diên cũng hóa thành oán hận ngập tràn.

Ngay cả Tống Phan Sơn và Hứa thị đang chìm trong suy nghĩ riêng, cũng phải giật mình tỉnh lại. Nếu loạn lên, bọn họ chẳng phải có cơ hội nhân lúc hỗn loạn mà hành động sao?

Nhưng ý niệm này vừa hiện lên chưa bao lâu đã lập tức bị dập tắt. Không phải vì hiện tại họ và Lục gia đang ở trong trạng thái căng thẳng, mà vì nếu thật sự có thể dễ dàng trừ khử được đối phương, thì Hoàng Thượng đâu cần phải phí tâm sai bọn họ đến tận đây.

Hơn nữa, Lục gia đã có đề phòng, đương nhiên không dễ dàng để Tống gia hạ thủ.

Những tộc nhân còn lại của Tống gia chẳng màng nghĩ xa như vậy, họ chỉ biết hiện tại chỉ cần vào được khách điếm là sẽ có giường ngủ, có cơm ăn, mà chướng ngại duy nhất ngăn trở bọn họ không ai khác chính là Tống Minh Diên.

DTV

"Chúng ta muốn vào khách điếm, ai dám ngăn cản, cứ thế mà đập cho tàn phế!" Không biết ai là người hô lên một tiếng đầy căm phẫn, lập tức cả bọn liền như được tráng gan, chẳng mảy may sợ hãi mà ùn ùn lao về phía Tống Minh Diên như đàn ong vỡ tổ.

"Đến rồi kìa!" Lục nhị lão gia và đám tộc nhân đi theo ông ta nín thở, hồi tưởng lại lần trước lúc xuất hiện một đám người dám hung hăng đối đầu với Tống Minh Diên. Đó là lũ sơn phỉ đến từ Hắc Hổ Trại, giờ thì cả Hắc Hổ Trại cũng chẳng còn, chắc chắn lần này Tống gia cũng chẳng có được kết cục tốt lành.

Đám vương bát đản này cuối cùng cũng gặp vận xui!

Nhóm người Lục nhị lão gia không giấu được vẻ hả hê khi thấy Tống gia gặp họa.

Triệu Thuận nhìn đám người Tống gia bị hắn ta dùng vài lời kích động, biểu hiện đầy vẻ đắc ý, chỉ còn chờ xem cảnh Ngô Đạt và người nhà họ Lục chịu khổ.

Thế nhưng, cảnh tượng kế tiếp lại khiến hắn ta sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-260.html.]

Chỉ thấy nữ tử trông có vẻ yếu ớt kia không chút sợ hãi, lạnh lùng cười một tiếng, rồi đá bay tên dẫn đầu, làm ngã cả một mảng lớn người phía sau.

Nàng xoay người rút roi, quất mạnh xuống, âm thanh rít lên trong gió, hung hiểm chẳng kém gì đám quan sai ra đòn, khiến những người đứng xem cũng cảm thấy da thịt nhói đau.

Triệu Thuận nhìn đám người Tống gia ban đầu còn hung hăng, nay lại bị Tống Minh Diên quất cho sợ đến mức tè ra quần, vừa kêu khóc thảm thiết xin tha, nụ cười trên môi hắn ta lập tức đông cứng.

"Dừng tay, đừng đánh nữa, chúng ta trả tiền, trả tiền là được chứ gì!"

"Phan Sơn, mau bảo nàng ta dừng tay lại!"

"Đùng!"

"Dừng tay! A a a!!!"

Có kẻ định đánh lén, nhưng Tống Minh Diên như có mắt sau lưng, lập tức đạp hắn lăn xuống đất, mấy roi quất tới không chút nương tay.

Khắp bên ngoài khách điếm vang vọng tiếng kêu khóc của đám người Tống gia, làm ai nấy nghe thấy đều im bặt như ve mùa đông.

Ngay cả bà chủ và tiểu nhị trong khách điếm cũng chạy ra xem.

Lục Đại phu nhân lấy trong túi ra mấy lượng bạc vụn, chưa đợi họ hỏi tình hình thì đã cất lời: "Phòng còn lại của khách điếm tối nay chúng ta bao trọn, số tiền này là để bù đắp thiệt hại, mong rằng tiểu điếm có thể gửi chút điểm tâm đến để bồi tạ các khách nhân khác, nhân tiện thay chúng ta gửi lời xin lỗi vì chuyện hôm nay, chỉ là hài tử nhà chúng ta đang giáo huấn bọn ác nhân, mong mọi người lượng thứ."

Bà chủ khách điếm cầm lấy bạc nóng hổi, cười thầm trong bụng. Giáo huấn ác nhân thì cứ giáo huấn đi, ai là ác nhân bà ta coi như không biết.

Tiểu điếm của bà ta một tháng kiếm được bảy tám trăm văn đã là nhiều, nay một đêm lại có thể kiếm được năm lượng bạc, thật là mỹ mãn.

Khách điếm vốn vắng khách, khi đội ngũ lưu đày còn chưa đến đây, chỉ có vài kẻ qua đường hiếu kỳ ghé lại xem náo nhiệt, giờ còn được thưởng thêm điểm tâm.

Nghe ngóng đôi câu, đám người liền chỉ trỏ vào Tống gia: "Nhìn bọn họ mà xem, chẳng giống người tốt chút nào. Cô nương kia quả thật là thấy việc nghĩa hăng hái làm, e rằng vì đám kia muốn ỷ đông ức hiếp, định ở trọ mà không chịu trả tiền nên mới bị đánh chứ gì?"

Loading...