Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 259

Cập nhật lúc: 2025-07-01 14:36:15
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu cô nương Ninh Ninh chớp mắt, cất giọng khẳng định: "Trước kia đại ca nói chuyện không dễ nghe như bây giờ."

Nếu có ai bảo cô bé ăn thêm một cái đùi gà, nhất định cô bé sẽ quỳ xuống trước mặt người đó, đập tay ba cái, một cái đùi gà lại đập một cái, hết ba cái là đủ ba cái đùi gà!

Các ca ca Lục gia mặt đầy tò mò: "Vậy trước kia đại ca nói chuyện ra sao?"

Tiểu cô nương lập tức nghiêm mặt, lông mày nhíu lại, cố tình làm ra vẻ hung dữ: "Ngươi xứng đáng!"

"..." Không sai, đúng là rất giống.

Mấy lời của đám tiểu tử ấy rơi cả vào tai Lục Bùi Phong, khóe miệng hắn giật giật, thoáng liếc thấy A Diên đang khẽ mỉm cười, lòng hắn không khỏi nhói lên.

Nhanh hơn suy nghĩ, hắn đã vội biện minh: "Ta không có như vậy."

Từ trước đến nay, hắn luôn nói chuyện khá đàng hoàng, dĩ nhiên là với điều kiện đối phương đáng để hắn mở lời.

"Ừ, ngươi không có."

Nếu không phải nàng từng chứng kiến dáng vẻ lãnh đạm băng lãnh không màng nhân tình của hắn, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng, không dễ gần, có lẽ nàng sẽ tin.

Phía ngoài khách điếm, Tống nhị lão gia thấy bọn họ hoàn toàn phớt lờ lời cảnh cáo của mình, thì tức giận đến khó thở: "Các ngươi cho rằng có quan sai chống lưng thì muốn làm gì cũng được sao? Dưới gầm trời này, đất nào chẳng thuộc về Thiên tử, dân nào chẳng là con dân Thiên tử, sao có thể để các ngươi làm càn, ức h.i.ế.p kẻ yếu!"

"Ồ." Tống Minh Diên thu lại nụ cười, hờ hững đáp: "Nghe không hiểu."

Vương thổ vương thần gì chứ, nàng muốn đánh người, thì nước xa sao cứu được lửa gần? Huống hồ, cẩu hoàng đế kia cũng chẳng tính là xa.

Hai bên giằng co, người xung quanh đều hứng thú xem náo nhiệt, hưng phấn nhất không ai khác ngoài nhóm Lục nhị lão gia - những kẻ đã bị áp bức hơn tháng nay.

Giờ phút này, họ kích động đến suýt rơi nước mắt.

Đám người Tống gia cậy có chút tiền của, suốt dọc đường hành hạ đến mức bọn họ phải nằm co ro ngoài sân, thậm chí ngủ tạm dưới mái hiên. Ngày ngày oằn mình trong cảnh khổ, lại ngã bệnh liên miên. Nếu không phải thân thể đã quen chịu khổ, e rằng chưa đến nơi lưu đày đã lăn ra chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-259.html.]

Hiện tại, cuối cùng cũng có người ra tay trừng trị bọn ác nhân đó, mà lại là người của Lục gia!

Lục nhị lão gia và nhóm của ông ta nhịn lâu như vậy, chẳng phải vẫn là đợi đến thời khắc này sao? Trời xanh chẳng phụ lòng người, bọn họ cuối cùng cũng chờ được!

Nhìn nét mặt đám tộc nhân Lục gia ai nấy đỏ bừng, hô hấp gấp gáp, ánh mắt rực lửa, chỉ hận không thể đá Tống gia mấy cái, mong Tống Minh Diên ra tay dạy dỗ đám cẩu nô tài kia một trận.

Tống nhị thúc công thấy Tống Minh Diên không ăn không chịu, tức đến nỗi lửa giận bốc cao, nhưng vẫn ghi nhớ bài học từ trận đòn trước, lòng vẫn e dè, lại không muốn dễ dàng nhượng bộ.

DTV

Ông ta liếc mắt nhìn sang Triệu Thuận cầu viện.

Triệu Thuận vốn đã sớm khó chịu với người Lục gia, nay thấy Tống Minh Diên công khai khiêu khích, hắn ta càng giận dữ hơn, trừng mắt nhìn Ngô Đạt đang đứng bên ngoài mà quát: "Ngô Đạt! Chuyện này ngươi là sai dịch áp giải phạm nhân lưu đày, chẳng lẽ không có trách nhiệm can thiệp sao?"

Ngô Đạt xem diễn trò đến vui vẻ, bất chợt bị gọi tên, lập tức thu lại nụ cười: "Quản? Ta quản thế nào được? Ta chỉ là quan sai áp giải phạm nhân, chứ có phải bà mối giải quyết ân oán tư nhân đâu mà can thiệp được mọi chuyện! Ta quản được cũng hay đấy!"

Hai tay hắn ôm ngực, thong thả nói: "Trong phạm vi cho phép, chỉ cần không có người nào mất mạng, ta sẽ không can thiệp!"

Nếu lỡ có c.h.ế.t người, hắn cũng chỉ lo chuyện chôn cất, nhiều lắm là bồi thêm ít tiền và chịu phạt vài roi.

Thiếu phu nhân đã giúp họ tiết kiệm không ít bạc rồi, thân nam nhi da dày thịt béo, đâu sợ chút đòn roi của quan sai?

Còn việc bồi mạng thì khỏi nghĩ. Trên đường lưu đày, mạng phạm nhân như cỏ rác, c.h.ế.t cũng chẳng ai hay. Đã mang án lưu đày, thân phận của những kẻ này còn thấp kém hơn cả nô lệ, ai lại bắt quan sai đi bồi mạng cho bọn họ chứ? Nếu vậy thì làm gì ai còn dám nhận nhiệm vụ áp giải phạm nhân lưu đày này?

Triệu Thuận cười nhạt trong cơn giận dữ: "Lời này là ngươi tự nói đấy! Chỉ cần không đánh c.h.ế.t nàng, các ngươi sẽ không can thiệp đúng không? Vậy thì tốt, các ngươi đừng hối hận!"

Hiểu được ý tứ của Triệu Thuận, Ngô Đạt cũng phải cảm thán dũng khí của hắn ta, ánh mắt nhìn hắn ta còn thoáng hiện chút thương hại.

Đầu óc Triệu Thuận hẳn là bị lú mất rồi, lại dám đòi đánh thiếu phu nhân?

Vấn đề không phải là bọn họ có can thiệp hay không, mà vấn đề là chuyện liên quan đến thiếu phu nhân thì bọn họ căn bản không dám quản đến!

Trong suốt một tháng qua, Triệu Thuận đã nhìn thấu một điều rằng, nội bộ của đám người Lục gia này chẳng hề hoà thuận, bọn họ tuy đông người nhưng lại chia thành nhiều nhóm nhỏ, oán hận chồng chất, không có khả năng đoàn kết.

Loading...