Thiết Khờ Khạo , chỉ ngốc nghếch gật đầu. Ý chí của chủ nhân chính là ý chí của , còn "cộng sự" là gì thì cũng hiểu.
Tống Minh Diên thu tay nải gian, nghĩ rằng nếu xem là cộng sự, nàng cũng thể qua loa, liền hỏi: "Ngươi tên ? Nếu , thì để đặt cho ngươi một cái tên nhé!"
Chưa đợi Thiết Khờ Khạo phản ứng, nàng vỗ nhẹ lên đầu : "Toàn ngươi đều là sắt thép, từ nay sẽ gọi ngươi là Thiết Đầu nhé!"
Thiết Đầu tuy rằng cảm thấy tên mà chủ nhân đặt cho phần qua loa, nhưng bản năng phục tùng mệnh lệnh vẫn khiến gật đầu chấp nhận. Từ nay về , chính là Thiết Đầu, mang cái tên mà tự hào, khác với chín tên , tất cả đều tên.
Chủ nhân còn ân cần xoa đầu , chủ nhân thật hiền lành và nhỏ nhắn.
Thiết Đầu tuy chút linh trí, nhưng vẫn ngây ngô, chỉ thể suy nghĩ đơn giản như trẻ con, cùng lắm chỉ bằng đứa trẻ bốn, năm tuổi của nhân gian.
DTV
Tống Minh Diên bảo Thiết Đầu giũ sạch lớp bùn đất , căn dặn phá hỏng cây cối trong gian khi thu trong.
Sau đó, nàng mới bóp nát một viên Độn Ẩn Châu, nhanh chóng trở đội ngũ lưu đày.
Lúc Tống Minh Diên rời , đội ngũ lưu đày vẫn đang đường di chuyển đến điểm dừng chân tiếp theo. Họ càng rời xa kinh thành, cách giữa các trạm dịch cũng ngày càng xa, từ mười dặm, hai mươi dặm, ba mươi dặm, khi xa hơn là năm mươi dặm thậm chí cả trăm dặm.
Đoàn băng qua những vùng đất hoang vu, qua những thôn làng nhỏ, hoặc ăn ngủ ngay giữa chốn rừng rú.
Ngày hôm đó, khi trời sẩm tối, họ may mắn tìm một khách điếm tồi tàn gần quan đạo vốn là nơi dừng chân của những khách bộ hành đây. Phát hiện khiến ai nấy đều phấn khởi, như khát gặp mưa rào, vì nghĩ rằng đêm nay họ sẽ qua đêm trong gió lạnh giữa chốn hoang vu nữa.
Vì lo sợ sẽ Lục gia sẽ chiếm chỗ , cả đám Tống gia vẫn cố gắng gượng bước nhanh về phía khách điếm. khi họ kịp tới cửa thì đột nhiên xuất hiện một chiếc roi,"chát" một tiếng quất xuống chặn đường họ.
Tống nhị thúc công định mở miệng chửi bới, nhưng khi nhận cản đường là ai thì lập tức im bặt, tuy vẫn bực tức nhưng cũng chỉ dám : "Ngươi đây là ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-258.html.]
Tống Minh Diên ngay cửa khách điếm, đợi đến khi nhà nàng trong, mới thản nhiên liếc bọn họ: "Không thấy ? Ta đang chặn đường. Các ngươi ở trọ, thì đưa tiền đây!"
"Ngươi là chủ nhân của khách điếm , dựa cái gì mà đòi tiền của chúng chứ?" Tống nhị thúc công tức tối đến mức suýt hộc máu. Những còn của Tống gia cũng đều bực bội, nhưng dám lên tiếng phản đối.
Từ sự việc giữa trưa, lúc nào Tống Phan Sơn cũng thấy thấp thỏm bất an, cảm giác như oan hồn nhà họ Diệp luôn vây quanh rời. Tâm trí hoảng loạn khiến ông chẳng còn để ý đến việc Tống Minh Diên chặn cửa nữa.
Hứa thị cũng lặng lẽ im lìm. Từ Tống Minh Diên dọa nạt, thậm chí còn nàng đá ngất , Hứa thị luôn cảm thấy lo sợ, cảm thấy hy vọng kinh thành ngày càng mong manh. Hơn nữa, bà còn hiểu vì gần đây nữ nhi phần xa lánh, khiến lòng bà càng thêm rối ren.
Chỉ Tống nhị thúc công là càng thấy Tống Minh Diên kiêu ngạo, dám ngang nhiên gây chuyện như , thật sự là coi trời bằng vung!
Tống Minh Diên khẩy, đáp: "Bọn thổ phỉ đánh cướp cũng chẳng vì đỉnh núi đó là của chúng. Ngươi thực sự lý lẽ với ?"
Tống nhị thúc công tức tối, trừng mắt nàng: "Chúng hiện giờ đều là phạm nhân lưu đày, ngươi như , chẳng lẽ sợ sẽ quan sai xử phạt ?"
Tống Minh Diên về phía Lục Bùi Phong bên cạnh, nhướng mày hỏi: "Hắn bảo quan sai trị tội ?"
"Ừm." Lục Bùi Phong thản nhiên liếc mắt Tống nhị thúc công một cái, sang đáp lời nàng: "Phạt ngươi ăn thêm một cái đùi gà."
Vừa mới thương lượng xong chuyện thuê phòng với lão bản nương, Ngô Đạt mà chỉ ngán ngẩm cảm thán tring lòng: ... Được , . Các ngươi phu thê ân ái thế là , việc sống c.h.ế.t của chắc đáng để bận tâm .
Bữa cơm còn kịp dọn , nhưng khí nghẹn đến khó nuốt trôi.
Vài vị phu nhân trong Lục gia nhịn trộm.
Tiểu cô nương Lục Tư Ninh tay còn đang nghịch túi thêu, chăm chú xem màn náo nhiệt mắt, bất giác ngẩng đầu đại ca nghiêng đầu hỏi các ca ca khác: "Đại ca hình như chút giống ?"
"Nơi nào giống?" Các ca ca Lục gia đều ngơ ngác, đồng thanh hỏi.