Kẻ đầu sỏ bị bao vây bởi lưới sắt, toàn thân quấn chặt bởi vài lớp xích sắt, bên cạnh còn vương vãi một vài đồng tiền và những chiếc kẹo hồ lô đã rơi xuống đất lấm lem bùn đất.
"Mau! Giữ chặt xích sắt, đừng để hắn thoát! Đá tảng không đủ mạnh, lấy thêm xích sắt vây lại!"
"Vây chặt vào! Đừng để hắn động đậy! Nhanh chóng khóa chặt hắn rồi nhốt vào lồng sắt!"
Thiết Khờ Khạo bị quấn chặt như chiếc bánh chưng, nằm bất động trên mặt đất, mặc cho đám cấm quân quấn xích quanh người hắn.
Nhận được hiệu lệnh của chủ nhân, Thiết Khờ Khạo lập tức bật dậy, không còn muốn dây dưa chơi đùa với đám "kiến con" này nữa.
Chỉ một lực đẩy mạnh, xích sắt vây quanh người hắn lập tức vặn xoắn, khóa bị bẻ gãy, xích đứt thành từng đoạn, leng keng rơi lả tả khắp mặt đất.
Tình cảnh vừa từ thắng lợi đột nhiên chuyển sang thất bại khiến sắc mặt Lý Huyền Mô đen kịt, biểu cảm khó coi đến cực điểm.
Đám cấm quân thì hoảng sợ lùi về sau, nhìn Thiết Khờ Khạo với ánh mắt chấn kinh. Cũng may hắn không hạ tử thủ, bằng không chỉ dựa vào sức mạnh kinh người của hắn, đám người ở đây chẳng biết đã c.h.ế.t bao nhiêu lần.
DTV
Đám người đã vất vả dùng đến mười lớp xích sắt mà hắn chỉ đẩy một cú là đứt toác, đám "kiến con" này sao mà đấu lại!
Mọi người nhìn đống xích sắt vỡ vụn trên mặt đất, trong lòng không khỏi sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.
Thiết Khờ Khạo cúi xuống nhặt những đồng tiền rơi rải rác, lại xếp từng chiếc kẹo hồ lô lên tấm bảng mang theo.
Hắn đảo mắt nhìn một vòng.
Tựa hồ đoán được ý định của hắn, Lý Huyền Mô lập tức hạ lệnh: "Đừng để hắn chạy thoát! Phong kín mọi lối ra vào! Đóng chặt tất cả các cổng!"
Kẻ to lớn như vậy chẳng lẽ còn có thể bay lên trời? Lần này hắn nhất định phải giữ chặt đối phương, không được để lại đường lui.
Lý Huyền Mô đã sắp xếp chu đáo, đám cấm quân chia nhau bảo vệ các cửa.
Thế nhưng, giây tiếp theo, một màn không tưởng đã xảy ra khiến tất cả đều trợn mắt kinh ngạc.
Chỉ thấy Thiết Khờ Khạo khiêng bia ngắm đường hồ lô, thân hình to lớn hơi khựng lại một chút rồi bỗng chốc, hắn chuyển động, tốc độ mỗi lúc một nhanh, đến trước mắt mọi người, hắn bỗng độn thổ, biến mất!
Trên mặt đất, lớp đá lát bị xuyên thủng thành một cái hố lớn, bên cạnh là đống đất cao nổi lên, mấy que hồ lô dính bùn rơi lỏng chỏng giữa đống đất. Mọi người sững sờ không thốt nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-257.html.]
Yêu vật này không chỉ đao thương bất nhập, lửa thiêu không cháy mà còn có sức mạnh phi thường, đến cả lưới sắt, dây xích hay đá nặng cũng không giữ được. Thế nhưng, điều khiến người ta kinh ngạc hơn là hắn còn có thể độn thổ!
Sắc mặt Lý Huyền Mô trầm xuống, đen như đáy nồi, chỉ cảm thấy bao công sức vừa qua của mình đều trở thành trò cười. Cả đời hắn ta chưa từng cảm thấy nhục nhã, bực bội đến thế.
Nhìn hố đất vừa bị xới tung, ánh mắt Lý Huyền Mô lập tức trở nên âm trầm, chiếc roi ngựa trong tay gần như bị hắn ta bóp gãy.
"Tìm thật kỹ cho ta! Bổn cung không tin hắn có thể trốn mãi dưới lòng đất không ra!" Hắn ta nghiến từng chữ qua kẽ răng, mang theo sát khí lạnh lẽo hiện hữu trong không khí.
-
Thiết Khờ Khạo vừa độn thổ đã nhanh chóng trồi lên từ đống đất trước mặt Tống Minh Diên, trên đầu phủ đầy bùn đất.
Vừa nhìn thấy chủ nhân, hắn lập tức lộ vẻ phấn khởi, nửa thân mình còn chôn dưới đất, tay giơ bia ngắm đường hồ lô về phía nàng.
Tuy nhiên, trên thân bia đã trơn bóng trụi lủi, không còn dấu vết của mấy que đường hô lô lúc trước.
Thiết Khờ Khạo sững người nhìn cây bia trụi lủi, ngây ra như đánh mất năng lực suy nghĩ.
"Hồ lô của ta đâu? Sao bỗng dưng không thấy đâu nữa?" Trong mắt Thiết Khờ Khạo hiện lên vẻ ngơ ngác.
Tống Minh Diên: "..."
Không thể không nói, nàng thực sự kinh ngạc.
"Ngươi định đem thứ này tặng cho ta sao?" Nàng hỏi.
Thấy Thiết Khờ Khạo quay về, Tống Minh Diên có chút bất ngờ, thầm nghĩ không biết hắn còn có năng lực nào mà nàng chưa khám phá ra. Một thân đao thương bất nhập, lửa nước không xâm, lại có linh thức, thậm chí còn biết độn thổ, đặt trong giới Tu Tiên còn là kỳ tài hiếm gặp, huống hồ ở nơi đây, quả thực không khác gì vô địch.
Nghe chủ nhân hỏi chuyện, Thiết Khờ Khạo cúi đầu trầm tư, rồi đưa cây bia trụi lủi ra sau lưng, lấy từ sau đó ra một bao tài vật lớn, cung kính đưa lên trước mặt nàng.
Ban đầu, Tống Minh Diên chỉ coi Thiết Khờ Khạo là công cụ thu hút sự chú ý của kẻ thù, cho rằng hắn chỉ là một con rối bình thường, cũng không đặt kỳ vọng lớn lao gì.
Nhưng thật không ngờ tên to xác này lại mang đến cho nàng những bất ngờ thú vị.
Nhìn bao vải đựng đầy túi tiền, nụ cười trên khuôn mặt Tống Minh Diên dần rộng mở. Nàng khẽ vỗ đầu Thiết Khờ Khạo, mỉm cười nói: "Ngươi làm rất tốt! Từ nay về sau, ngươi chính là cộng sự của ta. Ta trộm, ngươi đoạt, ta đánh, ngươi sát, hiểu chưa?"