Ngọn lửa đỏ rực bùng lên, bao trùm lấy thân hình khổng lồ của Thiết Khờ Khạo.
Lửa cháy bập bùng, cấm quân vận chuyển thêm củi khô và cỏ, lửa mỗi lúc một lớn, sức nóng bức đến ngạt thở.
Khi lửa dần tắt, mọi người nhìn thấy một hình người đen kịt như than, ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thành công rồi!" Một binh sĩ mừng rỡ reo lên.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp vui mừng, thì ngay sau đó,"cục than đen" kia đã nhanh chóng giật mình tỉnh dậy, vác nửa chiếc hồ lô cháy xém, ung dung bước tiếp.
Mọi người có mặt đồng loạt sững sờ, nét cười trên môi cũng vụt tắt.
Lý Huyền Mô nghiến răng ken két, lòng đầy phẫn nộ thét lớn: "Người đâu, giăng lưới sắt, vòng xích, đá tảng! Ta không tin không có cách nào chế ngự được hắn!"
Trong khi Thái tử Lý Huyền Mô còn đang cùng Thiết Khờ Khạo đấu trí đấu dũng, thì ở một nơi khác, Tống Minh Diên đã tiện đường ghé qua thăm hỏi nhà mẹ đẻ của các vị thẩm thẩm, sau đó dựa vào ký ức, đi tới bãi tha ma ở sườn núi cách kinh thành mười dặm.
Tống Minh Diên lấy ra một số di vật mà Tống Ngọc Nghiên đã thu hồi trước đó, lập pháp làm phép, mong rằng nhờ đó có thể tìm được di hài của Diệp thị.
Thế nhưng, trong bãi tha ma ngoài những bộ xương trắng nửa chôn nửa lộ, cùng đống quan tài mục nát và lũ quạ đen kết thành từng bầy, nàng không thể tìm thấy chút dấu vết nào có liên quan đến Diệp thị.
Nơi đây âm khí dày đặc, oán khí ngưng tụ, khắp chốn đều là những hài cốt bị lãng quên từ lâu. Khi Tống Minh Diên đang đi một vòng quanh bãi tha ma, bất giác có một trận gió âm u không rõ từ đâu thổi tới, khiến tà áo nàng khẽ tung bay.
Nàng dùng chân đá nhẹ vào một chiếc bình, khiến nó lăn lông lốc, lạnh lùng cười khẩy: "Lão sắc quỷ, c.h.ế.t rồi mà còn không chịu an phận sao?"
Gió lập tức ngừng thổi, cảnh vật quanh nàng bỗng trở nên bớt u ám vài phần. Rõ ràng quỷ vẫn e sợ con người, đặc biệt là kẻ ác.
Sau đó, Tống Minh Diên lại đi tiếp, nhưng quanh nàng không còn nghe thấy tiếng kêu của lũ quạ đen nữa. Nhìn khung cảnh hoang vu bốn phía, nàng dần nhận ra rằng nơi này không phải là nơi Diệp thị được chôn cất.
Với tình cảnh năm đó, Diệp thị không thể nào tự mình rời khỏi đây được, hẳn là đã có người mang t.h.i t.h.ể bà ấy đi.
Tống Minh Diên suy nghĩ một lúc, sau đó tiện tay tóm lấy một quỷ hồn đang cố gắng tránh xa nàng ba thước, hỏi: "Ngươi đã từng thấy người này chưa?"
Nàng vung tay, trước mặt hiện lên một hình bóng mờ ảo của Diệp thị.
Quỷ hồn kia vô cùng hoảng hốt, lắp bắp nói: "Chưa... chưa... chưa từng thấy qua..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-255.html.]
DTV
"Vô dụng!"
Chỉ một cú đá, một chiếc bình vỡ nát.
Đành phải gọi quỷ hồn khác, lần này Tống Minh Yên chọn một kẻ có vẻ được chôn cất đã lâu, dáng người gầy yếu khắc khổ: "Ngươi thì sao? Đã từng thấy người này chưa?"
Nam quỷ khắc khổ kia nhìn kỹ một lát, rồi cẩn thận nói: "Thấy, ta có thấy qua. Thê tử ta với nàng có chút tương tự, tiếc là sau đó bà ấy đã bỏ trốn cùng gã tình nhân và số bạc..."
Trong lòng Tống Minh Diên thầm nghĩ: Vậy ngươi quả thật cũng rất đáng thương.
Nàng hỏi tiếp: "Vậy ngươi có biết ai đã mang bà ấy đi không? Lúc đó bà ấy trông ra sao?"
Nam quỷ gật đầu kể lại: "Khi ấy nàng ta đã thoi thóp, cả người bầm tím, bị hai tên cầm một chiếc chiếu rách, ném đến bên cạnh ta. Ta sợ nàng ta chết, nên đã gọi một người khác đến, thì thấy nàng ta bị một gã nam nhân đi ngang qua mang đi."
Tống Minh Diên thầm nghĩ, xem ra ngươi cũng là quỷ hồn nhiệt tình giúp người.
Nàng hỏi: "Gã nam nhân đó trông thế nào?"
Nam quỷ đáp với giọng điệu đầy chắc chắn: "Chắc chắn không đẹp bằng ta."
Quả thật, tuy hắn gầy yếu khắc khổ, nhưng giữa đám quỷ đói nơi đây, hắn vẫn được xem là một hồn ma có tướng mạo khôi ngô.
Tống Minh Diên nhướng mày, ngón tay khẽ điểm giữa trán hắn: "Ngươi thử hóa thành kẻ đó cho ta xem, để xem có thật là không bằng ngươi không."
Nam quỷ lập tức phấn kích, gắng sức hồi tưởng, rồi từ từ biến hình thành gã nam nhân khi đó mà hắn từng thấy.
Thân hình hơi đẫy đà, dung mạo mượt mà, cách ăn mặc lại có phần khác biệt so với nhân sĩ kinh thành, thoạt nhìn như một phú thương đến từ phương xa, bên má trái còn có nốt ruồi đen gần mắt.
Tống Minh Diên nhanh chóng ghi nhớ diện mạo người này.
Sau khi nam quỷ khôi phục hình dạng ban đầu, hắn còn chấp nhất hỏi nàng: "Có phải là ta trông đẹp hơn không?"
Đẹp hay không thì khó mà nói, tám lạng nửa cân khó phân, người này có một nụ cười nhếch môi, kẻ kia lại mặt ủ mày chau, người béo có nét phúc hậu, kẻ gầy lại có nét độc đáo riêng, làm sao phân biệt xấu đẹp cho được?
Tống Minh Diên cũng chẳng thể phân rõ, nhưng dù sao đối phương cũng đã nhiệt tình giúp nàng, không thể nhẫn tâm khiến hắn lạnh lòng.