"Đúng đấy, Tam thẩm của con ở nhà ngoại cũng có người quen, nếu cần, con cứ tìm Tần gia nhờ giúp đỡ! Ba ca ca của ta tuy không phải cao thủ, nhưng sức vóc thì cũng đủ để giao chiến một trận!" Lục Tam phu nhân tiếp lời, gật đầu khẳng định.
Lục Tứ phu nhân cùng Lục Ngũ phu nhân cũng cho rằng nhà mẹ đẻ có thể là chỗ dựa vững chắc. Như vậy, khi Diên Diên gặp chuyện ở kinh thành, các bà ít nhiều cũng có đôi lời để nói, có lẽ sẽ thêm phần tự tin.
Chỉ là, một người là thứ nữ phủ Bình Khang Bá, có danh mà không có thực quyền. Người còn lại là thiên kim giả của phủ Trung Võ Hầu, cũng chẳng có địa vị nào đáng nói. Trong phủ, các bà dẫu có cất lời cũng chẳng phải người được quyền lên tiếng.
Lục Ngũ phu nhân vốn không phải người thích tranh đoạt, nhưng giờ đây lòng bà cũng thoáng cảm thấy cay đắng. Nếu có thể lựa chọn, ai lại mong muốn trở thành một kẻ thế thân? Bà thà rằng trước giờ chưa từng có gì, cũng không muốn chấp nhận việc vào một sáng thức giấc nghe thân nhân bảo rằng, bà đã chiếm lấy vị trí của con ruột họ, rằng tất cả những gì bà có đều phải nhường lại.
Mất rồi tìm lại và có rồi mất đi là hai nỗi đau hoàn toàn khác biệt, chẳng rõ ai đúng ai sai.
"Được ạ, con sẽ cẩn trọng." Tống Minh Diên không từ chối thiện ý của mọi người, tuy nàng cảm thấy không cần, nhưng tiện thể đi thăm hỏi người nhà thay cho các vị thẩm thẩm cũng là điều tốt.
Trước khi đội ngũ lưu đày chuẩn bị xuất phát, Lục Bùi Phong đã vẽ một tấm bản đồ địa hình, giao cho nàng: "Đây là bản đồ phủ Vinh Uy Vương cùng tình hình bố phòng."
Biết nàng quan tâm điều gì, hắn còn đặc biệt đánh dấu nhà kho của phủ Vinh Uy Vương.
"Vị vương gia này ngoài chuyện ham mê sắc đẹp, còn rất thích nuôi ngỗng, thậm chí còn lập hẳn một khu vườn chuyên dùng để nuôi ngỗng, thuê chuyên gia chăm sóc. Nghe nói hắn ta thích nhất là ngắm ngỗng đuổi người qua lại."
DTV
Ánh mắt cả hai bỗng dưng cùng dừng lại trên chiếc nồi lớn đen nhánh mà nãi nãi hay dùng để nấu cơm.
Tống Minh Diên gật đầu: "Ta đã rõ."
Tối nay phải thưởng thức món ngỗng nấu nồi lớn mới được!
Lục Bùi Phong lại nói thêm: "Hắn còn đặc biệt thích sưu tầm lá trà quý, dùng để tiến hiến lấy lòng hôn quân kia. Nàng lấy về đây, ta sẽ pha cho nàng uống."
"Ta nghe nói Đại Liêu có cách uống trà đặc biệt, dùng sữa dê pha với trà, thêm mật ong điều chế thành trà sữa dê, ngọt nhưng không ngấy, vị thuần hậu. Nàng có lẽ sẽ thích."
Tống Minh Diên nhìn hắn, ánh mắt hơi sáng lên.
Mỗi lần muốn ăn gì đó, nàng đều hay nhìn người ta như thế. Đừng nói Lục lão phu nhân không cản nổi, cho dù nàng muốn hái sao trên trời pha trà, chỉ sợ Lục Bùi Phong cũng gật đầu mà đồng ý ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-248.html.]
Trái tim hắn bỗng ngứa ngáy, có phần muốn đưa tay xoa đầu nàng, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại, chỉ nói: "Ta sẽ pha cho nàng."
Tống Minh Diên nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, hỏi: "Ta muốn uống loại trà nào, ngươi đều sẽ làm cho ta sao?"
Lục Bùi Phong cảm thấy ánh mắt nàng tựa như ngọn lửa thiêu đốt mình, liền rũ mắt, khẽ đáp: "Ừm."
Nhưng đôi tai đã đỏ bừng.
Tống Minh Diên thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của hắn thì có hơi buồn cười, thầm nghĩ người này quả thực không chịu nổi trêu chọc. Nàng chưa làm gì mà hắn đã đỏ mặt, khiến nàng cảm thấy mình như một nữ tử lưu manh trêu chọc nam tử nhà lành.
Nhưng đôi tai đỏ ửng của Lục thiếu tướng quân thực sự khiến lòng nàng có thêm một phần hứng thú. Hắn vừa tuấn tú anh dũng, lại có chút ngây thơ hiếm thấy.
Lúc đội ngũ lưu đày xuất phát, Tống Minh Diên cùng mấy đứa trẻ Lục gia đã nằm gọn trên xe đẩy tay.
"Tẩu tẩu, tẩu cứ yên tâm đi đi, Ninh Ninh sẽ ở đây ngoan ngoãn đợi tẩu trở về." Tiểu cô nương Lục Tư Ninh nằm trong chăn, nháy đôi mắt ngây thơ thì thầm với Tống Minh Diên.
Tống Minh Diên khẽ nhéo khuôn mặt mềm mại của cô bé, dặn dò: "Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy thổi chiếc còi này, tẩu tẩu sẽ lập tức quay lại, đã rõ chưa?"
Vừa nói nàng vừa đưa cho tiểu cô nương một chiếc còi ngọc, chờ cô bé cẩn thận nhận lấy mới thi triển ảo thuật, bóp nát một viên Độn Ẩn Châu rời đi.
-
Kinh thành, phủ Vinh Uy Vương.
Thị vệ canh giữ đứng run cầm cập trước cơn gió lạnh thổi đến bất ngờ, toàn thân bọn họ bất giác run lên, trong hơi thở phả ra làn sương lạnh lẽo, phải cố gắng hết sức mới lấy lại được tinh thần, tiếp tục canh gác.
Thị vệ hoàn toàn không hề hay biết có người vừa lướt qua bên cạnh, lặng lẽ tiến vào vương phủ.
"Hoàng thúc, ngươi nhất định phải khuyên phụ hoàng đi! Làm sao ngài ấy có thể thả Uyển Phi ra khỏi lãnh cung được? Thật là quá hồ đồ!"
"Bổn cung còn nghe nói Uyển Phi kia đã hoài thai được hơn một tháng rồi."