Ai nấy đều dám nửa lời.
"Nếu còn chuyện gì khác, thì đây. Không cần cảm tạ." Tống Minh Diên vẫy tay, vẻ như là một nhiệt tình thích giúp đỡ khác.
Tống nhị thúc công nhịn mắng nàng một trận, ông thầm nghĩ: Sao vô liêm sỉ đến mức chứ? Còn cảm tạ? Ta thà hỏi thăm tổ tông của ngươi còn hơn!
Người Tống gia tức giận nhưng dám lên tiếng.
Tống Minh Diên chẳng bận tâm, khi bỏ Hứa thị, nàng xoay về phía đoàn Lục gia.
-
Từ lúc Tống Minh Diên rời cùng Hứa thị, Lục gia còn lòng chuyện gì khác, chỉ ngóng chờ nàng trở về.
Giống như cảnh tượng mấy đứa trẻ xổm đợi nàng mỗi ngày, lúc , ngay cả Lục lão phu nhân tóc bạc phơ cũng theo bọn trẻ xổm đợi nàng, từng ánh mắt đều dõi về phía xa.
Tiểu cô nương Ninh Ninh với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận : "Nếu tẩu tẩu thương, dù chỉ mất một sợi tóc, Ninh Ninh sẽ ghi nhớ kỹ trong cuốn sổ nhỏ, gặp , nhất định sẽ nắm tóc mà kéo, kéo đến khi đầu bà trọc lóc như hoà thượng mới thôi!"
"Phải đánh trán mụ , đánh một hai ba bốn năm sáu bảy tám cái lỗ!"
Lục Bùi Thanh sửa : "Đó là lỗ, gọi là vết sẹo."
"À, thì khắc một hai ba bốn năm sáu bảy tám cái sẹo!" Tiểu cô nương đếm đếm đầu ngón tay.
"Thứ đó là do hương thiêu mà , cứ vẽ bừa là , với hoà thượng chỉ khắc các 1,2, 3,6, 9 và 12 thôi."
"Phiền phức ?" Ninh Ninh nhíu đôi mày nhỏ, nghĩ ngợi một lát : "Chúng cứ khắc từng cái một, như đầu mụ sẽ đủ các , thật chỉnh!"
Lục Bùi Thanh: "..." Ý kiến đấy!
DTV
"Tẩu tẩu trở về !" Lục Bùi An reo lên một tiếng, nhanh chóng chạy ngoài.
Ngay lập tức, hai đứa trẻ đang bàn tán về chuyện khắc sẹo cũng nhanh chóng bật dậy, tuy chậm một bước nhưng tốc độ chạy đến chẳng kém phần nhanh nhẹn.
"Tẩu tẩu!"
"Ta là đầu tiên!" Lục Bùi An với những bước chân ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ vui mừng, chạy đến với tẩu tẩu.
khi bé nhào tới, ôm một chiếc chân, ngẩng đầu lên , nét mặt thoáng chốc liền ỉu xìu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-247.html.]
"Đại ca! Sao là !"
Lục Bùi Phong cúi xuống , đáp: "Là đến ."
Lục Bùi An phục: "Huynh lớn hơn !"
Một bước của dài gấp ba bước của , đại ca lớn tuổi như mà còn giành đầu tiên với một tiểu hài tử, hổ !
"Ta nào lớn hơn ?"
"Huynh chỗ nào cũng lớn hơn !"
Lục Bùi Phong xoa đầu , nghiêm túc một câu: "Cảm ơn."
"... ?"
Lục Bùi An còn hiểu ý của lời cảm ơn thì trong nhà ồ ạt chạy tới.
"Diên Diên." Lục lão phu nhân đặt ánh mắt chiếc trâm cài hình bươm bướm tóc nàng một thoáng, dời : "Thế nào, tin tức gì ?"
Trong lòng lão phu nhân vốn Diên Diên dính líu đến chuyện . bà hiểu rõ, Diên Diên xem A Nghiên của Tống gia như tri kỷ, vả nàng cũng suy nghĩ của riêng , bà thể vì cái cá nhân mà ép Diên Diên theo ý bà.
Chỉ mong rằng A Nghiên phụ những gì Diên Diên hy sinh. Nếu ... lão phu nhân thật khó mà kìm lòng động thủ.
Lục lão phu nhân hiểu rõ tính tình trong nhà, nhưng chẳng thể nào đoan chắc rằng Tống Ngọc Nghiên và Hạnh Nhi thể lòng thuần khiết như họ.
Chính vì Diên Diên tin tưởng các nàng , nên lúc bà mới nhượng bộ và khoan dung hơn.
Chỉ cần các nàng thực tâm bảo vệ Diên Diên, xem nàng là , chắc chắn Diên Diên cũng nguyện ý giữ kín bí mật của họ, coi họ là một nhà.
Tống Minh Diên khẽ gật đầu, đáp: "Diệp thị bọn họ đưa phủ Vinh Uy Vương. Con dự định sẽ thăm dò tình hình một chút."
Chẳng cần Tống Minh Diên rõ, Lục lão phu nhân cũng thể hiểu rõ sự quanh co trong chuyện , hẳn là phần lớn chuyện đều do hai kẻ nhẫn tâm Tống Phan Sơn và Hứa thị gây nên.
"Được, nãi nãi sẽ yểm trợ cho con. Đợi lát nữa, con cứ lấy cớ thể khỏe yên tâm nghỉ ngơi xe đẩy. Mọi chuyện còn , cứ để chúng lo."
"Phủ Vinh Uy Vương tuy bằng hoàng cung nhưng cũng thủ vệ nghiêm ngặt. Nếu thế, tin tức về Diệp thị chẳng thể che giấu nhiều năm đến . Diên Diên, con nhất định thận trọng hành sự." Lục Đại phu nhân căn dặn, ánh mắt đầy lo lắng.
Lục Nhị phu nhân cũng nhíu mày: "Kinh thành là nơi chúng thể dễ dàng động đến, nhị thẩm chỉ sợ con sẽ gặp phiền phức. Nếu chuyện gì xảy , nhớ tới Phùng gia mà cầu cứu."