"Ngươi có lấy ai uy h.i.ế.p ta cũng vô dụng, cùng lắm thì chúng ta cá c.h.ế.t lưới rách, ai cũng đừng mong sống yên ổn!" Hứa thị tỏ ra không chút sợ hãi, dường như chắc chắn rằng Tống Minh Diên sẽ phải chịu sự khống chế từ tin tức về Diệp thị mà bà ta nắm trong tay.
Nhưng, bà ta đã quá sai lầm.
Tống Minh Diên vốn không phải loại người dễ bị khống chế, nàng cười một cách khó lường nói: "Cảm tạ ngươi đã cho ta biết tin này, bằng không ta cũng không hay Diệp thị vẫn còn sống."
Diệp thị – cái tên ấy chỉ là một phần ký ức dành riêng cho A Nghiên. Nếu bà ta không nhắc đến, những ký ức ấy rồi cũng sẽ mờ nhạt dần theo thời gian.
Ấn tượng sâu sắc nhất về nữ nhân ấy trong trí nhớ của nàng là vẻ mặt nhuốm đầy bệnh tật, nặng trĩu phiền muộn. Có lẽ, đó là do bị phu quân ruồng rẫy, hoặc là do gia cảnh suy tàn. Khuôn mặt bà ấy luôn tràn đầy sự chán chường, vô vọng.
Diệp thị đã chết, Tống Minh Diên chưa từng tìm hiểu kỹ càng, lại không ngờ người mà ai cũng nghĩ là đã qua đời, giờ đây vẫn còn sống.
Khi nàng thẳng thừng gọi người phụ nữ sinh ra mình là "Diệp thị" mà không chút kính trọng, Hứa thị chợt cảm thấy có một cảm giác kỳ dị len lỏi trong lòng.
Cảm giác ấy như thể nàng chỉ đang nói về một chuyện không liên quan đến bản thân, khi nhắc đến Diệp thị, lại có vẻ hoàn toàn bàng quan, hờ hững.
Không, sao có thể như vậy? Diệp thị là mẫu thân ruột thịt của nàng, khi biết tin bà ta còn sống, nàng lẽ ra phải kích động chứ?
Trong lòng Hứa thị bắt đầu rối loạn, luôn cảm thấy như có điều gì đó đang vượt ra khỏi sự kiểm soát của mình, một dự cảm chẳng lành cứ thế trỗi dậy mãnh liệt.
Chưa đợi bà ta kịp suy ngẫm kỹ càng, đột nhiên, Tống Minh Diên chẳng báo trước mà ra tay.
Trong đầu trở nên căng thẳng như dây cung, Hứa thị lập tức lùi về sau vài bước, kêu lên đầy hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì!"
Tống Minh Diên thản nhiên nói: "Nếu ngươi không muốn nói, ta sẽ tự mình tìm hiểu."
Dứt lời, nàng chẳng chần chừ thêm, lao thẳng về phía Hứa thị.
Hứa thị không kịp suy nghĩ, theo phản xạ quay người bỏ chạy. Để phòng ngừa bất trắc, ban nãy bà ta không dám tới nơi quá xa, có chuyện chỉ cần lớn tiếng gọi người bên kia chắc chắn sẽ nghe thấy.
Nhưng, Hứa thị chưa kịp mở miệng đã bị Tống Minh Diên áp sát, dùng một tay siết chặt yết hầu bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-245.html.]
Dung mạo kia vẫn là gương mặt bà ta quen thuộc, nhưng ánh mắt Tống Minh Diên đã trở nên sắc bén và ngạo mạn, hoàn toàn không còn nét yếu ớt thường ngày.
Hứa thị khiếp đảm, một suy nghĩ táo bạo bất chợt hiện lên trong đầu bà ta, đồng tử trong mắt bà ta dần co rút lại, cả người như chìm vào hố băng lạnh giá.
"Ngươi... Ngươi..."
Tống Minh Diên không để ý đến Hứa thị đang liều mạng giãy giụa, dùng một tay siết chặt yết hầu của bà ta, tay còn lại áp lên đỉnh đầu bà ta, lòng bàn tay hướng xuống.
Trước khi thi triển thuật Sưu Hồn, nàng nhàn nhã nhắc nhở: "Ngươi tốt nhất nên hợp tác một chút, nếu không, ta chẳng thể đảm bảo ngươi sẽ không trở thành kẻ ngốc chỉ với một sai sót đâu."
Nếu sử dụng thuật Sưu Hồn trong tình trạng đối phương cực lực kháng cự, nhẹ thì khiến đầu đau như búa bổ, nặng thì khiến kẻ đó trở nên điên dại, thần trí mơ hồ như một đứa trẻ.
Đương nhiên, vẫn tồn tại tình huống ngược lại, thi hành giả có thể phải chịu phản phệ, nhưng với khả năng của Hứa thị hiện giờ, hiển nhiên là bà ta không đủ để gây ra phản phệ cho nàng.
Tống Minh Diên xưa nay chưa từng gặp thất bại khi thi triển thuật Sưu Hồn, nhưng đó là lúc nàng còn đang ở cảnh giới cao. Giờ đây, nàng cũng không thể chắc chắn rằng có thể an toàn rút lui nếu gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ.
DTV
Dù sao, kẻ nên lo sợ lúc này là Hứa thị mới phải.
Tống Minh Diên khẽ nhếch môi cười.
"Ngươi... yêu... yêu nghiệt, tất cả... là ngươi... dàn xếp... vu oan... tất cả đều là ngươi!" Hứa thị nghẹn ngào đứt quãng, dùng sức cào lấy tay Tống Minh Diên, ngón tay tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, thân thể run rẩy không kiểm soát nổi, sợ hãi đến tột cùng.
Nàng là yêu nghiệt, là kẻ đã khiến kinh thành phải đắm chìm trong cảnh hỗn loạn!
Hứa thị vừa nảy ra ý nghĩ phản kháng, đầu bà ta lập tức đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm vào, khiến bà ta đau đớn đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Tống Minh Diên tập trung tinh thần, từng chút một rút lấy ký ức của bà ta, từng đoạn, từng đoạn hiện ra như dòng nước, ký ức hỗn độn xoay quanh, cuối cùng dừng lại vào một đêm mưa bảy năm trước.
Hiểu rõ tiền căn hậu quả, Tống Minh Diên mở mắt, ngay lập tức đá Hứa thị văng ra xa.
Diệp thị vào phủ năm thứ ba, khi ấy Tống Phan Sơn đang trong thời kỳ quan trường rộng mở, thường xuyên mở tiệc tại phủ, mượn sức triều thần để tiến thân.