Nhưng Tống Minh Diên hoàn toàn làm ngơ, không thèm để tâm đến lời nàng ta.
Nếu nàng thật sự muốn đối phó Hứa thị, liệu Tống Minh Yên có thể ngăn cản được sao?
Hai người đi mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng đoàn người lưu đày, lúc đó Hứa thị mới bình tĩnh lại, dừng chân.
Bà ta quay lại nhìn Tống Minh Diên, trong ánh mắt thoáng qua những cảm xúc phức tạp, từ thương hại, oán hận, đến căm thù, cuối cùng cũng chỉ còn lại vẻ thản nhiên lạnh lùng.
Mâu thuẫn giữa hai bên, từ lúc bắt đầu đã là không thể hoá giải.
Tống Phan Sơn đối phó với Diệp gia cũng là vì gia đình nhỏ của hai người, sau này ông ta luôn vì Hứa thị mà nhượng bộ, thoả hiệp. Làm sao bà ta có thể oán trách ông ta được?
Hứa thị tin rằng ông ta đối với bà ta là có tình cảm, như vậy là đủ rồi.
Phục hồi tinh thần, Hứa thị lên tiếng: "Ta biết trong lòng ngươi có oán hận, nhưng dù sao cha ngươi cũng đã nuôi lớn ngươi, không có công lao thì cũng có khổ lao..."
"Ta đến đây không phải để nghe ngươi nói mấy điều vô nghĩa này." Tống Minh Diên cắt ngang lời, giọng đầy mỉa mai: "Nếu kiếp sau ngươi đầu thai gặp phải một người cha như hắn, hy vọng ngươi cũng có thể nói những lời như bây giờ."
Đứng ngoài cuộc nói chuyện thì dễ dàng, còn công lao và khổ lao gì chứ?
Nếu có thể lựa chọn, chỉ sợ A Nghiên thà rằng chưa từng sinh ra, có những kẻ thật sự không xứng đáng được làm phụ mẫu!
Sắc mặt Hứa thị cứng đờ, trong lòng thoáng bực tức: "Nếu ngươi không muốn nghe, vậy ta nói thẳng, ta có tin tức của mẫu thân ngươi!"
"Nếu ngươi còn muốn gặp bà ta một lần trong đời, hãy g.i.ế.c hết nhà họ Lục. Bằng không, đừng mong biết được tung tích của bà ta!"
Hứa thị sẵn sàng đánh cược. Trước kia, bà ta không muốn lấy tin tức về Diệp thị ra làm lợi thế vì sợ Tống Minh Diên sẽ ghi hận và e ngại việc yêu đạo sẽ ra tay trả thù thay nàng.
Nhưng theo quan sát của bà ta hơn một tháng qua, Tống Minh Diên hầu như chẳng hề tiếp xúc với yêu đạo.
Có lẽ, chuyện trước kia thật sự chỉ là một sự trùng hợp.
Hạnh Nhi là do Tống Minh Diên dựa vào Lục gia mà cứu ra được. Nhà họ Lục đã giúp nàng, nên nàng mới trung thành với bọn họ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-244.html.]
Dù suy nghĩ có phần lộn xộn, nhưng Hứa thị vẫn cố lấy lại bình tĩnh, trong hoàn cảnh hiện tại, bà ta không thể không đánh liều.
Bà ta lạnh lùng nói tiếp: "Giữa người nhà họ Lục và mẫu thân của ngươi, ai quan trọng hơn, ngươi tự mình chọn đi. Đừng hòng dùng bất cứ thủ đoạn nào để uy h.i.ế.p ta! Nếu ngươi không trừ khử nhà họ Lục, ta có c.h.ế.t cũng không nhượng bộ."
DTV
Tống Minh Diên cảm thấy bà ta đã quá tự tin rồi.
Ánh mắt nàng lướt qua thân ảnh đang lén lút sau gốc cây, bỗng cười nhạt: "Ngươi chẳng lẽ không sợ ta bắt nữ nhi của ngươi để uy h.i.ế.p sao?"
Sắc mặt Hứa thị biến đổi, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh. Hiện tại, quyền chủ động vẫn đang ở trong tay bà ta, tuyệt đối không thể để Tống Minh Diên điều khiển được.
"Ngươi có bắt Minh Yên cũng vô dụng. Không có nó, ta vẫn còn một đứa con trai. Con gái trưởng thành rồi cũng phải gả đi, không thể nối dõi tông đường cho Tống gia. Hơn nữa, nó chỉ biết gây chuyện phiền phức, có cũng như không."
Tống Minh Yên nghe những lời ấy như bị một đòn nặng nề giáng xuống đầu, khó có thể tin rằng đó là lời phát ra từ miệng mẫu thân của mình.
Nàng ta lê thân thể đầy vết thương tiến đến đây, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn, chỉ vì sợ Tống Minh Diên làm hại mẫu thân mình. Nhưng kết quả, nàng ta lại nghe được điều gì?
Không có nàng ta thì Tống gia vẫn còn một đứa con trai...
Tóm lại, nàng ta rồi cũng phải gả đi, không thể vì Tống gia mà nối dõi tông đường...
Nàng ta chỉ biết gây chuyện, sinh sự...
Từng câu từng chữ như đao nhọn đ.â.m sâu vào tim, Tống Minh Yên vô lực tựa vào gốc cây, cơ thể rã rời dần dần trượt xuống, trong đầu chỉ còn lại một khoảng trống vô định, tựa như cả thế gian này đang quay cuồng, đảo lộn.
Những uất ức nhỏ nhặt thường ngày trong nhà, giờ đây như bị khuếch đại đến mức không tưởng, tất cả chúng đều đổ dồn vào khoảng khắc này.
Lòng nàng ta lạnh băng, suy nghĩ hỗn loạn, chẳng còn biết làm gì ngoài hốt hoảng bỏ chạy khỏi nơi ấy.
Tống Minh Diên thu hồi ánh mắt, khóe môi thoáng nhếch lên một nụ cười đầy ý vị.
Điều khiến Tống Minh Yên luôn tự hào nhất chính là nhận được sự yêu thương, sủng ái đến từ Tống Phan Sơn và Hứa thị. Nàng ta không ít lần phô bày điều này trước mặt A Nghiên, thậm chí đôi lúc còn lấy đó làm cái cớ để kích thích nàng ấy.
Hiện giờ, hạt giống nghi ngờ đã được gieo vào lòng nàng ta, với tính cách xuẩn ngốc và nhỏ nhen của Tống Minh Yên, Tống Minh Diên vô cùng mong đợi xem hai mẹ con họ rồi sẽ tự xử lý thế nào.