Không ngờ một chút nghi ngờ của nàng khơi gợi phản ứng mạnh mẽ từ Tống Phan Sơn.
Nàng cố kìm nén cảm xúc, tránh để lộ sơ hở, lòng thầm đắc ý khi thấy Tống Phan Sơn để lộ manh mối.
Tống Minh Diên lạnh lùng : "Ta hươu vượn , trong lòng ngươi tự hiểu rõ. Người Diệp gia đều đang ngươi, buổi tối ngươi thật sự thể ngủ ngon ?"
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng của nàng, Tống Phan Sơn bỗng nhiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo len lỏi trong lòng, dường như qua đôi mắt , ông thấy ân sư ngày xưa c.h.ế.t nhắm mắt, thấy cả già trẻ lớn bé hơn ba mươi của Diệp gia.
DTV
Bọn họ đều đổ huyết lệ, oán khí âm u bao trùm, từng bò từ nấm mồ lạnh lẽo, chất đầu oán hận đòi ông đền mạng.
Trong phút chốc, cảnh tượng quanh ông nhòe , gió lạnh thổi rợn , cảm giác như bóng tối vô tận đang vây lấy ông .
Tất cả hiện ngay mắt ông , từng bóng Diệp gia lạnh lẽo, xanh xao, còn chút sinh khí, vây lấy ông như đòi tất cả.
Tống Phan Sơn mặt mày biến sắc, sợ đến nỗi kìm mà run rẩy, gào lên thảm thiết: "Không ! Thật sự ! Ta hại Diệp gia! Nhạc phụ đại nhân, !"
Ông bỗng quỳ sụp xuống, tự vả một cái bạt tai mạnh, lóc van xin: "Là ma quỷ ám ảnh, là vong ân bội nghĩa, đáng ! Ta chuyện trái với lương tâm, đáng chết, đáng chết!"
"Không, của ! Là do Diệp gia các ngươi ép đến đường cùng! Ta cũng chống đối các ngươi, nhưng các ngươi , chịu đựng bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ ở kinh thành, chịu bao nhiêu áp bức vì chỗ dựa! Ta như , cũng chỉ là ngẩng cao đầu mà sống thôi!"
"Chính sự tồn tại của các ngươi là sỉ nhục của ! Ta sai, sai gì cả! Các ngươi mới là kẻ đáng chết, là các ngươi đáng chết!"
Ông tự tát mắng mỏ, khuôn mặt biến dạng vì tức giận và thù hận, bộ dạng điên cuồng đến mức khiến xung quanh đều hoảng sợ.
Bỏ vợ ruồng con đủ khiến đời chê , nhưng chẳng ai ngờ Tống Phan Sơn bỉ ối đến mức hãm hại Diệp gia - ân nhân của đến bại danh liệt!
Quả là một kẻ lòng lang sói!
Mọi ai nấy đều lộ vẻ ghét bỏ, cách xa ông cả ba thước.
"Lão gia, lão gia!" Hứa thị cảnh tượng đột ngột cho kinh hãi, trong lòng cũng trở nên hoảng loạn.
Tống Minh Yên cũng như c.h.ế.t , nàng ngờ chuyện thành như . Lẽ nào phụ thật sự sẵn sàng bất chấp tất cả chỉ vì vinh hoa phú quý?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-243.html.]
Không, thể nào! Tất cả là mưu kế của Tống Minh Diên!
"Lão gia, mau tỉnh !" Hứa thị tiến lên định ngăn Tống Phan Sơn , nhưng ông hung hăng đẩy ngã xuống đất.
"Không liên quan đến , đừng ai đến gần ! Cút hết !"
"Đánh cho tỉnh !"
Nhìn thấy Tống Phan Sơn Tống Minh Diên dọa đến mức hoảng loạn, còn vô tình thừa nhận tội , Tống nhị thúc công liền nghiêm mặt hô lớn.
Lời dứt, vài Tống gia lập tức xông tới, đánh cho Tống Phan Sơn ngất . Vài cùng hợp sức khống chế ông , cục diện hỗn loạn mới dần dần định.
Tống Minh Diên vẫn bình thản bên ngoài, chẳng hề động đến chút linh lực nào mà dọa ông thành bộ dạng đó, đủ thấy lòng ông bao nhiêu âm u tích tụ.
Nàng đang suy nghĩ liệu nên nhân cơ hội trừ khử ông luôn .
Bỗng nhiên, Hứa thị lau nước mắt, cất lời: "Ta riêng với ngươi một lời, chuyện ngươi hẳn sẽ ."
"Không cần." Tống Minh Diên lạnh nhạt đáp, ánh mắt thèm liếc bà .
Hứa thị nghiến răng: "Vậy nếu là chuyện về di nương của ngươi thì ? Ngươi chẳng lẽ bà đang ở ?"
Nghe đến đây, Tống Minh Diên mới dừng , dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh bướm nhỏ đang đậu ngón tay , nhấc chân bước về phía .
Thấy nàng quan tâm đến tin tức của Diệp thị, Hứa thị thầm thở phào nhẹ nhõm. Có hứng thú là , tức là vẫn còn hy vọng để cứu vãn tình thế.
Hứa thị , dẫn đầu tới một chỗ vắng .
Lục lão phu nhân thấy Tống Minh Diên cùng Hứa thị, trong lòng cảm thấy lo lắng yên, khẽ gọi: "Diên Diên!"
"Không nãi nãi." Tống Minh Diên đặt linh điệp lên ngón trỏ, đầu , nở một nụ nhẹ: "Con một chút sẽ ngay."
Nói xong, nàng nhanh chóng đuổi theo bước chân của Hứa thị.
"Tống Minh Diên! Nếu ngươi dám tổn thương mẫu , nhất định sẽ tha cho ngươi!" Tống Minh Yên nhịn đau, bước lên vài bước, hét lên đầy căm phẫn.