Những ngày bị ức hiếp, nén nhịn đã tích tụ, giờ phút này toàn bộ oán hận bùng phát, Tống Minh Yên chỉ muốn đám người kia đều phải c.h.ế.t hết! Nàng ta chịu đựng không nổi nữa! Sao bọn chúng dám đối xử với nàng ta như vậy!
Tiện nhân! Tiện nhân! Tất cả đều là tiện nhân!
Hai mẹ con ôm nhau, vừa khóc vừa gào.
Kể từ ngày đại quyền trong nhà bị đoạt, đám người Lục nhị lão gia càng không vừa mắt Tống gia. Giờ thấy người Tống gia tự chuốc lấy rắc rối, đám tộc nhân Lục gia ai nấy đều vui như mở cờ trong bụng, vừa xem vừa ung dung ăn dưa.
Tống Phan Sơn tức giận trừng mắt nhìn Tống Minh Diên, sắc mặt xanh mét, n.g.ự.c phập phồng liên hồi: "Ngươi đúng là nghịch nữ, độc ác y như mẹ ngươi! Đến cả tỷ tỷ ruột cũng xuống tay không chút mềm lòng. Lúc trước khi sinh ngươi ra, ta đáng lẽ nên bóp c.h.ế.t ngươi từ trong trứng nước mới phải!"
Lời vừa dứt, đoàn người Lục gia ai nấy đều trừng mắt nhìn Tống Phan Sơn. Mặc dù trong lòng đã ngờ rằng có lẽ Diên Diên không phải nữ nhi thực sự của Tống gia, nhưng nghe ông ta thốt ra lời độc ác với nàng như vậy, ai nấy đều cảm thấy phẫn nộ.
DTV
Lục lão phu nhân siết chặt cây gậy trong tay, suýt chút nữa đã đập thẳng vào đầu ông ta.
Lục Bùi Phong vô thức đưa tay lên thắt lưng tìm kiếm, nhưng sờ soạng một lúc mới nhận ra là mình đã không còn mang theo kiếm bên người.
Ánh mắt hắn lạnh băng, nhìn chằm chằm Tống Phan Sơn, không biết đang suy tính điều gì.
"Tỷ tỷ?" Tống Minh Diên ngồi thẳng lưng trên xe đẩy, ánh mắt nhìn Tống Phan Sơn và Hứa thị như là nhìn từ trên cao xuống.
Nàng cười khẩy, giọng điệu mang vài phần mỉa mai: "Muốn nói đến tỷ tỷ, thì phải là A Nghiên mới đúng chứ. Lão đông tây này, tuổi tác lớn rồi nên lú lẫn, đến cả lúc nào sinh nữ nhi cũng không nhớ rõ nữa hay sao?"
"Ta còn nhớ rõ, A Nghiên của ta sinh vào năm Nhâm Dần, tháng Tị Dậu, ngày Canh Dần. Còn nữ nhi của ngươi là sinh vào năm Nhâm Dần, tháng Quý Hợi, ngày Giáp Tuất, nhỏ hơn A Nghiên của ta tận ba tháng. Ngươi nói nàng ta là tỷ tỷ? Theo cách tính ấy, chẳng phải ta mới là trưởng bối của ngươi sao?" Tống Minh Diên cười khẩy một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-242.html.]
"Nghịch nữ! Ngươi im miệng cho ta!" Tống Phan Sơn giận đến tím mặt, cả gương mặt già nua nóng phừng phừng.
Diệp thị vốn dĩ là vết nhơ mà ông ta muốn giấu kín cả đời, làm sao có thể để chuyện này bị nàng lôi ra nói ngay giữa chốn đông người như vậy được.
Tống Minh Diên thấy bộ dạng ông ta thẹn quá hóa giận, mặt mũi méo mó tức đến hộc máu, nàng lại càng thích thú, môi khẽ nhếch nhưng không dừng lại: "Năm Thuận An nguyên niên, người ngươi cưới hỏi đàng hoàng, dùng kiệu hoa tám người khiêng đón về là nữ nhi của ân sư mình - Diệp thị về làm vợ. Năm sau nhờ sự giúp đỡ của Diệp gia, ngươi mới có thể vào kinh dự thi, đỗ Trạng Nguyên, từ một kẻ bần hàn bỗng trở thành tân quý của kinh thành, lại còn may mắn kết giao được với Hứa gia."
"Năm Thuận An thứ ba, ngươi mượn thế leo lên, vứt bỏ người vợ tào khang, giấu diếm gia cảnh đã có thê thất, cùng Hứa gia kết thành thông gia, từ đó danh vọng lên như diều gặp gió, một đường vinh hoa không dứt, lại quên mất ai là người đã giúp ngươi từ một kẻ nghèo nàn dốt nát trở thành Trạng Nguyên vinh hiển..."
Tống Phan Sơn trợn trừng mắt đầy giận dữ: "Đủ rồi!"
"Sao có thể dừng lại được?" Tống Minh Diên nhếch môi cười lạnh, tiếp tục nói: "Năm Thuận An thứ tư, sợ chuyện bại lộ, ngươi dùng mối quan hệ xây dựng được để phá hủy Diệp gia, khiến họ nhà tan cửa nát. A Nghiên cùng mẫu thân bị đuổi ra ngoài, lưu lạc đến thôn Hoài, nhờ vợ chồng một hảo tâm nhân giúp đỡ, phải trải qua những năm tháng khốn khó ở làng quê. Sau năm năm, mẫu thân A Nghiên tích góp được chút bạc nhờ sự trợ giúp của dân làng, bèn mang theo tín vật vào kinh tìm ngươi, không ngờ lại bị gán cái danh ngoại thất, còn trưởng nữ của ngươi thì trở thành thứ nữ, thân phận thấp kém, chẳng chính danh chính phận!"
Mọi người nghe đến đó đều cảm thấy bàng hoàng, đám người Lục nhị lão gia cũng sững sờ há hốc miệng. Bọn họ tự nhận mình là người chẳng mấy tốt đẹp, nhưng không ngờ trên đời này còn có một tên Tống Phan Sơn của Tống gia còn có thể bại hoại đến mức này.
Ánh mắt khinh thường của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tống Phan Sơn.
Hứa thị và Tống Minh Yên cũng khiếp sợ đến mức ngừng khóc.
Bọn họ biết trước đây Tống Phan Sơn từng cưới một người vợ trước, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến chuyện Diệp gia tan cửa nát nhà lại là do ông ta!
Tống Phan Sơn cảm thấy rất kinh hãi, tức tối hét lên: "Nghịch nữ! Ngươi đang bịa đặt lung tung gì vậy? Những chuyện đó sao có thể là do ta làm! Ngươi đây là ngậm m.á.u phun người!"
Thực ra Tống Minh Diên chỉ là hoài nghi, rốt cuộc chuyện này xảy ra đã quá lâu, nàng không có chứng cứ xác thực, chỉ đơn thuần cảm thấy sự suy tàn của Diệp gia quá đỗi đột ngột.