Lục Nhị phu nhân khẽ cau mày, hờ hững lên tiếng tượng trưng: "Ây da, Tiểu Thanh, Ninh Ninh, sao các ngươi lại có thể đánh người thế này?" Nhưng giọng bà êm ái, không hề có vẻ gì là muốn răn dạy bọn trẻ, khiến Lục Bùi Thanh và Lục Tư Ninh nghe xong liền càng thêm hào hứng, đuổi đánh Tống Minh Yên hăng say hơn.
Lục Nhị phu nhân nhìn cảnh đó, nhún vai tỏ vẻ bất lực. Dù có khuyên ngăn, lũ trẻ cũng chẳng thèm nghe, bà có thể làm gì được đây?
"Ráng lên, nhãi con! Tối nay tam thẩm sẽ thưởng thêm đùi gà cho các ngươi!" Lục Tam phu nhân lại không kiềm chế được sự phấn khích, vừa vỗ tay vừa hào hứng cổ vũ mấy đứa nhóc: "Đúng rồi, chặn lấy nàng ta! Giẫm lên mặt nàng ta! Kéo tóc nàng ta! Tát mạnh vào!"
Lục Tứ phu nhân nắm chặt tay, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy căm phẫn. Nghĩ đến việc Tống Minh Yên dám châm ngòi ly gián quan hệ giữa bà và Diên Diên, bà chỉ muốn cầm kim khâu mà khâu kín miệng nàng ta lại!
Lục Đại phu nhân đứng từ xa nhẹ nhàng nở nụ cười, dù không có ý định ra tay nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng là sự khoan dung lớn nhất dành cho Tống Minh Yên rồi.
Thứ hư hỏng!
Bị Hạnh Nhi đánh ngã xuống đất, Tống Minh Yên nằm sõng soài, tay chân đều bị đ.ấ.m đá tới tấp. Thấy nàng ta còn dám cầu cứu, Hạnh Nhi càng cảm thấy như vậy chưa đủ, liền túm tóc nàng ta, vung tay tát mạnh như chất chứa rất nhiều uất ức.
Năm xưa, khi nàng ấy cùng tiểu thư bị bắt nạt, bị kéo cổ áo, ném cho hạ nhân chà đạp, những hình ảnh đó vẫn còn rõ ràng trong tâm trí. Nếu không phải nhờ có tiểu thư, nàng ấy cũng đã sớm trở thành một u hồn rồi. Cả mối thù cũ lẫn sự phẫn hận hiện tại gộp lại, Hạnh Nhi quyết không nương tay.
Những người trong trà quán bên kia nghe tiếng la hét, đều tò mò bước ra ngoài xem, một người nhìn thấy cảnh tượng kia liền thốt lên: "Ai ui, chẳng phải đó là nha đầu Tống Minh Yên sao? Không biết nha đầu Minh Yên nhà các ngươi nghĩ gì mà lại dám gây sự với họ?"
"Lại đánh nhau rồi! Vài người vây đánh một người, đánh đến thê thảm thế này! Không phải là muốn đánh cho người ta không còn lành lặn hay sao!"
"Ta nhìn mà còn thấy đau. Phan Sơn, ngươi còn không mau chạy ra xem thế nào? Chậm trễ là có chuyện lớn mất!"
Hứa thị đang ngồi bên một chiếc bàn, thấp thỏm chờ tin tốt từ Tống Minh Yên, nghe thấy lời nhắc liền không ngồi yên được nữa, lập tức chạy ra bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-241.html.]
Vừa bước chân ra khỏi cửa, bà ta đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng: Hạnh Nhi, tiểu nha đầu ấy, đang ghì chặt nữ nhi của bà ta xuống đất, mấy đứa nhãi Lục gia thì đ.ấ.m đá túi bụi vào người Minh Yên của bà, lại còn có một đứa ngồi hẳn lên người Minh Yên, áp chế đến mức nàng ta không thể nào gượng dậy nổi.
Tóc của nữ nhi rối bù như tổ quạ, trông chẳng khác gì một miếng thịt cá trên thớt, mặc sức cho người ta hành hạ. Tiếng kêu cứu của nàng ta bị đè chặt đến nỗi phát không ra tiếng, đã bị ức h.i.ế.p đến mức không ra hình dạng gì.
Hứa thị thấy vậy, đầu óc liền choáng váng, cơn giận dữ bốc thẳng lên tới đỉnh đầu, vội vàng lao nhanh tới.
Tống Phan Sơn và người Tống gia cũng tức tốc chạy theo.
"Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!"
Mắt Hứa thị đỏ ngầu, bà ta tức giận lao vào đám nhóc con. Nhưng bà ta chưa kịp tham chiến, thì đám tiểu tử thấy tình thế bất lợi đã nhanh chóng tản ra, chạy biến đi.
"Đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy." Tẩu tẩu đã dạy bọn chúng như thế.
Thấy Hứa thị và Tống Phan Sơn dẫn đoàn người cuồn cuộn kéo đến, Hạnh Nhi thoáng rùng mình, theo bản năng cảm thấy e ngại. Đối với nàng ấy, Hứa thị và Tống Phan Sơn chẳng khác nào hai ngọn núi đè trên đỉnh đầu, khiến nàng ấy không khỏi run sợ và muốn lùi bước.
Nhưng khi quay lại thấy Tống Minh Diên và đoàn người Lục gia đứng phía sau ủng hộ mình, Hạnh Nhi lập tức lấy lại dũng khí, quay sang đạp mạnh hai cái vào mặt Tống Minh Yên trước mặt Hứa thị và Tống Phan Sơn, rồi mới chạy đi.
DTV
"Tiện tì, tiện tì!" Hứa thị giận tím người, thấy nữ nhi bị đánh thê thảm đến vậy liền đau lòng tới mức không thở nổi.
"Yên nhi, Yên nhi!" Bà ta đau lòng đến rơi nước mắt, vội vàng ôm lấy Tống Minh Yên mặt mũi bầm dập vào lòng, nhìn đoàn người Lục gia với ánh mắt đầy căm phẫn, khóc ròng: "Lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta! Ngài nhìn xem, bọn chúng đánh Yên nhi đến mức này đây!"
"Cha, nương! Bọn chúng đánh con đau quá!" Tống Minh Yên khóc lóc thảm thiết, nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy vì tức giận: "Là do tiện nhân Tống Minh Diên dám sai nha đầu kia đánh con! Cha, nương, g.i.ế.c hết bọn chúng đi, đừng để chúng sống sót!"
Nàng ta đã phải tốn bao tâm cơ lấy lòng người Lục gia, sao có thể để chúng khinh miệt bản thân như thế này được!