Bây giờ đường lưu đày, thế mà Tống Minh Yên vẫn dám khiêu khích tiểu thư, thậm chí còn châm ngòi phá hoại quan hệ giữa tiểu thư và Lục gia, thế nên đừng trách Hạnh Nhi nàng nể mặt.
Nàng quyết định sẽ đập nát đầu Tống Minh Yên!
"Tẩu tẩu!" Mấy đứa trẻ thấy cảnh tượng , ánh mắt liền sáng rực, khuôn mặt đều lộ vẻ trông ngóng nhưng dám lao tới.
Trên những khuôn mặt nhỏ nhắn như hiện lên câu: Hãy gọi chúng ! Chúng cũng xông lên!"
Tống Minh Diên bật : "Các cũng lên hết !"
Bọn nhóc thì lập tức hò reo: "Được ! Xông lên thôi!", đó nhào tới như một đàn ong, cùng Hạnh Nhi xông đánh Tống Minh Yên tới tấp.
Giữa chừng, Ninh Ninh chạy một đoạn, bỗng dưng đầu , túm lấy một chiếc gậy nhỏ, vội vã chạy theo, hét lên: "Ninh Ninh tới ! Có gan thì đừng chạy, !"
Lần lượt, các tiểu tử nho nhỏ đều gia nhập trận đánh, khung cảnh cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Lục Bùi Phong Tống Minh Diên, thấy mắt nàng ánh lên niềm vui, khoé môi liền vô thức nở một nụ . Ánh mắt nàng chứa đầy vẻ say mê, đó qua đám nhóc đang hăng hái đánh đấm, tiếp theo giả vờ như để ý, từ từ bước đến cạnh nàng, còn cố tình thu khí chất sát phạt mạnh mẽ, nhưng cảm giác tồn tại cường hãn của vẫn biến mất.
Lại một nữa, lén liếc Tống Minh Diên, thấy nàng sang, Lục Bùi Phong lập tức cúi đầu, cố gắng che giấu sự phấn khích trong lòng, lặng lẽ chờ nàng lệnh.
Tống Minh Diên liếc , hỏi: "Ngươi gần như thế gì?"
"..."
Lục Bùi Phong lặng lẽ lùi một bước, giống như một con gà trống thua trận, khóe môi rủ xuống thể hiện vẻ tủi .
Nàng thấy thế bèn bất ngờ đưa tay kéo , giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý : "Sớm là ngươi cũng gần quan sát , xuống , cùng xem!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-240.html.]
Lục Bùi Phong cúi đầu bàn tay trắng nõn giữ lấy tay áo của , lòng bỗng dưng mềm mại. Vừa mới đây còn thoáng buồn bã, giờ đây uể oải đều tan biến. Hắn cố gắng lắm mới kiềm chế bản nắm lấy bàn tay mịn màng , cầm trong lòng bàn tay .
Ổn định tinh thần, xuống bên cạnh nàng.
Lục lão phu nhân: "..."
Nhìn thấy cảnh tượng , Lục lão phu nhân khỏi ngạc nhiên, trong lòng kinh ngạc buồn . Lục Bùi Phong ngày thường sắc bén, lạnh lùng, nay ngoan ngoãn như chú chó Đại Hoàng buộc ở cửa Mã Gia Thôn, bảo thì , bảo lùi thì lùi. Đây còn là đứa cháu trai lạnh lùng, cách xa khác ba thước của bà ?
Lão phu nhân đại tôn tử, chợt nhớ những hành động kỳ lạ gần đây của . Trong lòng bà như thắp sáng, bừng tỉnh nhận một sự thật rõ ràng: Hóa Diên Diên của bà cho đổi! Lần đầu tiên bà cảm thấy đại tôn tử thuận mắt đến thế, đúng là ai thể cưỡng sức hấp dẫn của Diên Diên.
Nhà bà một Diên Diên mà ai cũng yêu mến, điều là đương nhiên!
Bà nheo mắt , nụ tươi rói đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt cứ thế hiện lên, khóe môi cong cong mãi hạ xuống. Tên tiểu tử thúi cuối cùng cũng hiểu , nhưng thể khiến Diên Diên vui lòng là do bản lĩnh của . Bà định nhúng tay chuyện tình cảm của vợ chồng son, dù đó là chuyện riêng của chúng. Nếu Diên Diên thích, thì cứ để họ bên . Còn nếu nàng thích, dù là cháu đích tôn của bà cũng đừng mong dùng tình cảm để trói buộc nàng.
Dù tự nhủ can dự chuyện của đôi trẻ, nhưng phát hiện vẫn khiến Lục lão phu nhân vui mừng kiềm chế .
Nụ của bà biến mất, mà càng thêm rạng rỡ. Cùng lúc , vài vị phu nhân trong Lục gia cũng nhớ những hành động âm thầm gần đây của Lục Bùi Phong, mỗi đều che miệng trộm.
Hắn là kẻ đầu gỗ, rõ ràng là một thê nô vụng về, ngốc nghếch tìm cách lấy lòng phu nhân của .
Ai nấy trong Lục gia đều cảm thấy vui vẻ.
Chỉ Tống Minh Yên là nổi, nàng chiếc rổ trong tay rớt xuống đất, chén đắt đỏ hơn 20 văn tiền bể tan tành, nước đổ tràn khắp nơi. Nghĩ đến tiền bồi thường, lòng nàng đau như cắt.
kịp than trách phận, Tống Minh Yên Hạnh Nhi và mấy tiểu tử Lục gia đuổi đánh sát nút, chạy quanh sân ngừng, trong lòng nàng căm hận Tống Minh Diên đến tận xương.
"Phu nhân! Phu nhân, ngươi mau gọi bọn họ dừng tay ! Phu nhân!" Tống Minh Yên chạy la lớn.
DTV
Lục Ngũ phu nhân ở một góc bàn nhỏ, thản nhiên dùng bữa, thong thả uống , hề mảy may để ý tiếng gọi của nàng . Nơi đây bao nhiêu vị phu nhân, nàng gọi "phu nhân" cũng chắc là gọi bà mà.