Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-07-01 14:35:21
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố gắng bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, Tống Minh Yên bước đến trước mặt Lục Đại phu nhân, cười nhẹ nói: "Đại phu nhân, nghe nói ngài thích hoa sen, đây là chiếc khăn tay mà ta đặc biệt thêu cho ngài, hy vọng ngài sẽ thích."

Vừa nói, nàng ta vừa đưa chiếc khăn thêu đã chuẩn bị sẵn ra, nhưng Lục Đại phu nhân lại thản nhiên rút lấy một chiếc khăn khác từ tay Lục Tứ phu nhân để lau mồ hôi.

Chiếc khăn ấy được thêu tinh xảo đến mức từng giọt sương trên lá sen cũng hiện rõ mồn một, màu sắc sống động như thật, đường thêu uyển chuyển tinh tế, tổng cộng dùng đến hơn 20 sắc chỉ khác nhau, khiến cho chiếc khăn như một tác phẩm nghệ thuật.

"Ngươi vừa nói gì cơ?" Lục Đại phu nhân hỏi lại, như thể vừa rồi bà không hề nghe thấy lời Tống Minh Yên.

Tống Minh Yên xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, chỉ vì chiếc khăn của nàng ta bỗng trở nên thô kệch, kém cỏi hẳn khi đặt cạnh chiếc khăn tay của Lục Tứ phu nhân.

DTV

"Ta..."

Nàng ta còn chưa kịp nói thì Lục Nhị phu nhân đã che miệng cười lớn: "Đại tẩu, nàng ấy là nói muốn tặng tẩu chiếc khăn thêu của mình đó."

Lục Đại phu nhân giật mình: "Thế à?"

Nói rồi bà liếc mắt qua chiếc khăn trong tay Tống Minh Yên, hỏi: "Khăn này ngươi thêu cái gì đây?"

Lục Tứ phu nhân nhanh nhảu đáp thay: "Đại tẩu, nàng ta nói thêu hoa sen đấy."

"Ồ, ta nhìn không kỹ còn tưởng là cái bánh quai chèo." Lục Đại phu nhân nhíu mày nhìn thêm lần nữa, cất giọng ngạc nhiên pha chút trêu chọc: "Thật không nhìn ra nổi."

Lục Tam phu nhân cười nhạt góp lời: "Thêu thế này mà cũng dám mang ra tặng, tay nghề này chắc là học được từ chỗ mấy người nhóm lửa sao?"

Lục Ngũ phu nhân cũng phụ họa: "Không thể nào, đến người nhóm lửa cũng chẳng thêu ra được thứ màu mè nham nhở thế này."

Tống Minh Yên vốn đã chuẩn bị tâm lý cho việc không dễ dàng, nhưng không ngờ tình hình lại trở nên tệ hại như vậy!

Giống bánh quai chèo? Học từ người nhóm lửa? Đúng là nhục nhã không chịu nổi!

Tống Minh Yên đã theo học nữ công nhiều năm, nay phải chịu nhục nhã như vậy quả thực khó lòng chấp nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-237.html.]

Nàng ta chỉ có thể cố gắng biện minh: "Ta... không có nhiều chỉ thêu để dùng..."

Nàng ta thầm nghĩ: Nữ nhân bình thường nào có nhiều màu chỉ đẹp để chọn, có thể mua được chỉ đã là tốt lắm rồi.

Lục Tứ phu nhân lập tức vạch trần: "Thêu không ra hồn là lỗi của người thêu, không phải do chỉ. Ngươi đúng là chỉ biết đổ thừa cho trời cao mà thôi."

Lục Tam phu nhân khoanh tay, cười lạnh: "Không có tài mà còn cứng miệng."

Tống Minh Yên đỏ mặt, cố cãi: "Ta đây là vì không có đủ nguyên liệu nên mới không làm tốt được!"

Thấy nàng ta còn cố nói lý lẽ, Lục Tứ phu nhân lập tức lấy từ bên mình một túi nhỏ, rút kim chỉ, khéo léo thêu vài mũi lên góc áo của Lục Đại phu nhân, phác họa một đóa sen nhỏ xinh, tinh tế mà duyên dáng.

Động tác của Lục Tứ phu nhân khiến Tống Minh Yên cứng họng. Nàng ta cúi xuống nhìn chiếc khăn tay của mình, cảm thấy mỗi giây ở đây đều như một lần bị nhục nhã.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, nàng ta hổ thẹn quay đi.

Tống Minh Yên lầm bầm trong lòng, bắt đầu nghi ngờ quyết định chọn mấy vị phu nhân Lục gia làm cửa ngõ để tiếp cận gia tộc này có phải là một sai lầm hay không.

Lúc nàng ta đã rời đi, Lục Đại phu nhân nhẹ nhàng gấp lại chiếc khăn tay thêu của Lục Tứ phu nhân, liếc về phía bóng lưng Tống Minh Yên, cười nói: "Ta đoán là nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu."

Lục Tứ phu nhân "hừ" lạnh: "Nàng ta có đến bao nhiêu lần cũng chỉ tự chuốc lấy nhục thôi. Một nha đầu vắt mũi chưa sạch có thể đọ tài với chúng ta hay sao?"

Mấy vị phu nhân nhìn nhau cười, vẻ mặt đầy ngụ ý.

Sau đó, ngày nào Tống Minh Yên cũng tìm đủ cách lấy lòng các vị phu nhân Lục gia, hết tặng quà lại chăm sóc ân cần. Cũng chính vì vậy mà túi bạc của Hứa thị cũng hao đi phân nửa, nhưng dường như mọi nỗ lực của họ đều không mấy hiệu quả. Mặc dù đa phần đồ nàng ta đưa đều bị các vị phu nhân từ chối, nhưng tiền bạc thì không lấy lại được.

Cuối cùng, Tống Minh Yên lại đến tìm mẫu thân, nói với giọng phấn khởi: "Nương, người cho con thêm hai lượng bạc nữa, lần này con nhất định sẽ thành công! Chu thị và các phu nhân đã có chút thiện cảm với con, chỉ cần con cố gắng thêm, nhất định sẽ khiến các phu nhân Lục gia thích con." Tống Minh Yên như người nghiện cờ bạc, quyết tâm thử vận may đến cùng.

Hứa thị thì lại có chút chần chừ: "Yên Nhi, đã bao nhiêu ngày rồi, thôi thì bỏ đi. Chi bằng con thử tiếp cận lão thái bà của Lục gia xem sao?"

Tống Minh Yên nghe vậy liền sốt ruột: "Nương, người tin con đi! Đây là lần cuối cùng, con đảm bảo! Bây giờ mà chúng ta bỏ cuộc thì bao nhiêu tiền bạc trước đó bỏ ra sẽ uổng phí hết!"

Loading...