Lo sợ sẽ phải qua đêm ngoài chân tường như tối qua, nhóm lưu đày của Tống gia đều cố gắng gượng, ráng sức đi chung với đoàn người Lục gia để cùng vào trạm dịch.
Người đông mà giường ngủ thì chỉ có vài cái, trời lại lạnh, chẳng ai muốn ngủ ngoài trời, nên giường lớn trong trạm chắc chắn sẽ bị tranh giành.
Lục lão phu nhân đã đoán trước tình hình, nên chưa đến trạm dịch bà đã bảo Ngô Đạt cử người đi trước lo liệu chuyện thu xếp chỗ ngủ, nên hiện giờ họ hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Thêm vào đó, có xe đẩy tay hỗ trợ, đoàn người bọn họ đã đến được trạm dịch trước một bước.
Đám người Tống gia cùng đám Lục nhị lão gia hoàn toàn không nghĩ đến điều này, hoặc dù có nghĩ đến cũng không có quan sai nào chịu tách đội ngũ để đi trước giúp họ thu xếp.
Thấy người Tống gia chen chúc vào trong, nhóm người Lục nhị lão gia liền sốt ruột.
"Ngăn bọn họ lại! Họ định cướp giường ngủ đấy!" Không biết là ai đã hét lớn một tiếng.
Ngay lập tức, những người vốn đang hết sức mệt mỏi vì phải đi cả chặng đường dài đều bừng tỉnh, dồn hết sức mà chen lấn về phía cổng trạm dịch.
"Tránh ra, ta vào trước!"
"Đừng chắn lối!"
"Mẹ nó, dẫm phải chân ta rồi!"
Hai đám người nhanh chóng hình thành một đám hỗ loạn, chen chúc nhau chật kín trước cổng sân, chẳng ai chịu nhường ai.
Lục nhị lão gia cùng đám tộc nhân Lục gia bên này có nhân số đông hơn, liền nhanh chóng phá vòng vây lao vào sân. Chưa kịp xem xét kỹ lưỡng phương hướng, họ đã nhất loạt ùa vào trong phòng, trước hết cứ chiếm giường ngủ đã, không cần biết chủ nhân có đồng ý trả tiền hay không.
Khi đã chiếm được giường, bọn họ khéo léo tránh đi chiếc giường lớn mà Tống Minh Diên và đoàn người Ngô Đạt đã định sẵn. Bọn họ chỉ cần một chỗ nằm, không có ý muốn độc chiếm giường lớn để mà ngủ rồi chẳng thể dậy nổi. Điểm này, đám người Lục nhị lão gia vẫn phân biệt rạch ròi.
Hành động của đám Lục nhị lão gia nhanh nhẹn, dứt khoát. Đợi đến lúc đám người Tống gia vất vả chen được vào trong, họ đã thấy giường ngủ trong phòng bị người của Lục nhị lão gia chiếm hết, không còn lấy một chỗ trống!
Nhìn cảnh tượng ấy, người Tống gia tức đến mức muốn lớn tiếng chửi rủa. Người họ Lục đúng là không có lấy một người tử tế, đều là đám thô lỗ! Đúng là quá mức thô tục!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-233.html.]
"Các ngươi đây là lấy đông h.i.ế.p ít! Đều là thân phận phạm nhân bị lưu đày, dựa vào đâu mà các ngươi hết lần này đến lần khác chiếm hết giường chung!" Người Tống gia tức giận lên tiếng.
"Chúng ta giành giường bằng bản lĩnh, ngươi có bản lĩnh thì cứ chiếm đi!" Tộc nhân Lục gia lập tức phản bác, thậm chí còn thách thức đối phương.
"Các ngươi chiếm hết rồi thì chúng ta còn chiếm vào đâu!" Người Tống gia gào lên đầy phẫn uất.
"Đó là vì các ngươi vô dụng!" Đám người Lục nhị lão gia cười khinh.
Hai bên xém chút nữa thì lao vào ẩu đả, may mà Triệu Thuận đã kịp thời gọi quản sự và quan sai của trạm dịch ra hậu viện mới có thể ngăn cản một màn hỗn chiến.
Triệu Thuận liếc đám tộc nhân Lục gia ngang nhiên chiếm hết giường, thật muốn vụt vài roi cho bõ tức. Đêm qua thôi thì không nói, hôm nay hắn ta quyết không để mặc bọn họ chiếm hết giường ngủ.
Nếu cứ để tình trạng này kéo dài, chẳng phải người bên hắn ta sẽ phải chịu cảnh ngủ ngoài trời mãi sao? Không chiếm được giường, hắn ta lấy đâu cơ hội moi tiền?
Hơn nữa, cơn bực tức vì chuyện buổi sáng nay của hắn còn chưa nguôi, không dám đụng đến Ngô Đạt đã đành, chẳng lẽ hắn lại không dám dạy dỗ mấy tên phạm nhân lưu đày này sao?
Lúc này, Lục lão phu nhân và các phu nhân khác đã bận rộn nhóm lửa nấu cơm ngoài sân, cuộc tranh chấp bên trong vẫn chưa ngã ngũ. Tống Minh Diên thấy vậy liền lấy ghế, cầm hạt dưa ra ngồi thưởng thức màn kịch.
"Tẩu tẩu, chúng ta đúng là đang chịu khổ trong cảnh lưu đày thật sao? Sao lại vui thế này, chẳng khác nào được xem náo nhiệt!" Nghe Ninh Ninh nói vậy, nàng bật cười, nghĩ bụng có lẽ cẩu hoàng đế thấy bọn họ buồn chán nên mới bày ra chút trò vui để giúp họ giải khuây.
DTV
Với tình thế này, những người khác có khi lại còn sống thoải mái hơn nàng tưởng!
Có khi lần tới nàng lại phải giúp lão ta "thanh lý" bớt tài sản cũng nên. Theo nàng biết, cẩu hoàng đế vẫn còn rất nhiều biệt cung và sơn trang.
"Có khi chịu khổ ở đây lại là người khác, còn chúng ta chỉ việc ngồi một bên xem là được." Tống Minh Diên bình thản đáp, vui vẻ xem cảnh chó cắn chó trước mặt, không định nhúng tay vào.
Thấy quản sự dịch tốt tiến đến, người Tống gia lập tức lên tiếng: "Chúng ta sẵn sàng trả gấp đôi bạc để được ngủ giường lớn!"
Giá thuê giường lớn là mười văn, trả gấp đôi chỉ là hai mươi văn, số tiền ấy bọn họ vẫn có thể lo liệu được.
Dịch tốt thấy vậy liền vui vẻ ra mặt, tiền thu được càng nhiều thì phần hắn được chia cũng càng nhiều, tất nhiên chẳng có gì phải ngại mà không nhận.