Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-07-01 14:35:08
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Minh Yên tức giận đến phát run, giọng nàng ta cũng trở nên cao vút: "Không! Ta thật lòng muốn kết giao bằng hữu với các ngươi mà!"

Tức c.h.ế.t nàng ta mất! Sao đám trẻ con Lục gia lại có thể ngang ngạnh đến thế này? Lời lẽ toàn những câu chọc tức người ta!

Chẳng lẽ bọn chúng cố ý?

Nhưng nhìn vào những khuôn mặt ngây thơ kia, Tống Minh Yên lại tự phủ định ý nghĩ ấy. Chúng chỉ là mấy đứa trẻ con, làm sao có thể tính toán sâu xa như vậy được?

"Thế thì ngươi lại mua thêm chút kẹo nữa đi, để chúng ta thấy được thực lực của ngươi." Lục Bùi Thanh đề xuất.

DTV

Ninh Ninh gật đầu liên tục: "Đúng đó đúng đó, chúng ta chỉ kết giao với những người có thực lực thôi! Nếu không có "thực lực", ngươi muốn làm bạn với chúng ta, có khi chúng ta lại phải chia kẹo cho ngươi ăn nữa đó."

Ha ha, cứ bắt nàng ta mua thêm kẹo, tốt nhất là khiến nàng ta tiêu hết tiền luôn đi.

Mặt Tống Minh Yên liền đen lại. Trong tay nàng ta chỉ còn hơn 20 lượng bạc, dọc đường đã tiêu không ít, giờ trong túi chỉ còn vỏn vẹn 5 lượng. Nếu phải thể hiện "thực lực" thì hẳn là phải mua nhiều một chút, ít nhất không được thua mấy đứa nhóc này.

Thấy nàng ta chần chừ, Lục Bùi Thanh khẽ thở dài, nhớ lại mấy cuốn binh thư đã đọc, rồi nhỏ giọng lắc đầu: "Xem ra nàng ta còn nghèo hơn cả chúng ta, chắc cũng không mua nổi bao nhiêu kẹo đâu. Thôi, bằng hữu như vậy không kết giao cũng được. Ninh Ninh, chúng ta đi nhặt củi thôi!"

Chiêu này gọi là "lấy lui làm tiến."

"Vâng!" Ninh Ninh nghe theo, bĩu môi quay đầu bước đi, ngó lơ Tống Minh Yên.

Thấy bọn trẻ toan bỏ đi, Tống Minh Yên liền vội vàng gọi với: "Khoan đã! Ta sẽ đi mua cho các ngươi!"

Chỉ là mấy viên kẹo thôi mà, nếu có thể mượn cơ hội này kéo gần quan hệ với bọn chúng, thì chẳng phải nàng ta đã thành công được một nửa rồi sao?

Cùng lắm thì về nhà lấy thêm tiền từ mẫu thân.

Nghĩ vậy, Tống Minh Yên cũng không cảm thấy tiếc khi sắp phải tiêu thêm tiền.

Nàng ta hoàn toàn không nghĩ đến khả năng mấy đứa nhóc kia sẽ lừa mình, chỉ thấy đám tiểu tử này dễ dụ mà có phần ngây ngốc.

Kết giao bằng hữu mà phải so đo thực lực một cách ấu trĩ như vậy, chỉ có bọn chúng mới có thể nghĩ ra.

Trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng bên ngoài Tống Minh Yên vẫn cố tỏ ra chân thành: "Ta sẽ mua kẹo cho các ngươi, nhưng cần thêm một chút thời gian. Tối nay ta sẽ quay lại, được không?"

Vì lo lắng mấy đứa nhóc sẽ mách lại với người lớn, Tống Minh Yên còn nhắc nhở chúng: "Đây là bí mật giữa chúng ta, các ngươi không được nói lại với người khác đâu đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-232.html.]

Nếu để người lớn của Lục gia biết, chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ và nâng cao đề phòng, đến lúc đó nàng ta sẽ khó lòng tiếp cận bọn trẻ hơn.

"Ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ không nói ra đâu!" Mấy đứa nhóc hùng hồn cam đoan.

Nghe vậy, Tống Minh Yên mới yên tâm hơn phần nào.

Trên thực tế, mấy nhóc con Lục gia vẫn luôn nằm dưới sự quan sát của Tống Minh Diên, nếu không nàng cũng không dám để chúng tự do chạy nhảy khắp nơi như vậy.

Thấy bọn chúng chỉ bằng vài ba câu đã lừa gạt Tống Minh Yên rơi vào bẫy, Tống Minh Diên chỉ biết bật cười.

Thật là tốt, sau này không phải lo đám nhóc này bị người khác lừa nữa. Với sự tinh ranh của chúng, ai mà lừa được chúng chắc phải thắp nhang cảm tạ trời đất rồi.

Tống Minh Yên rời đi chưa lâu, đám nhóc đã ôm mớ củi nhặt được chạy theo hàng mà trở về.

"Tẩu tẩu, tẩu tẩu!" Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng gọi vang vọng.

Tống Minh Diên thu hồi thần thức, nhìn về phía lũ trẻ đang chạy nhanh về phía nàng như đàn chim non bay về tổ.

Nàng bất giác mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên.

Đám nhãi con chạy tới trước xe ngựa, quăng đống củi vào giỏ rồi nhanh nhẹn trèo lên xe đẩy tay.

"Tẩu tẩu, tẩu đoán xem chúng ta vừa đụng phải ai?"

Những khuôn mặt nhỏ ngây ngô, thở phì phò, nhưng đôi mắt lại sáng rỡ đầy tinh quái.

Tống Minh Diên giả vờ không biết, vẫn mỉm cười hỏi: "Lại làm chuyện xấu gì mà cao hứng thế?"

Lục Tư Ninh khúc khích cười, ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Tẩu tẩu, chúng ta giúp tẩu báo thù rồi đấy!"

"Lúc nãy nhặt củi trong rừng, chúng ta tình cờ gặp phải cô nương trước kia đứng ở cổng thành nói xấu tẩu."

"Nàng ta muốn làm quen với bọn muội, còn lấy kẹo ra hối lộ, bảo là muốn kết bằng hữu."...

Đám nhóc tranh nhau kể lại từng chi tiết, không để sót một điều nào, kể cả chuyện đã khiến Tống Minh Yên suýt phát điên thế nào.

"Nàng ta ngốc nghếch thật đó, rõ ràng bị chúng ta lừa mà vẫn không nhận ra."

"Lúc bị bọn ta chọc giận, khuôn mặt nàng ta có biểu cảm thế này... , như vầy này." Lục Bùi Thanh nghịch ngợm làm mặt quỷ khiến cả ba đứa còn lại cười lăn cười bò trên xe đẩy.

Loading...