Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-07-01 14:35:06
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ vậy, Tống Minh Yên bèn chuyển ánh nhìn sang phía đám trẻ con Lục gia.

Trẻ con vốn dễ bị dụ dỗ hơn người lớn, hơn nữa chúng còn ngây thơ, đơn thuần. Chỉ cần tốn chút công sức, có thể dễ dàng khiến chúng đứng về phía mình.

Nghĩ vậy, Tống Minh Yên thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều, khóe môi dần nở một nụ cười.

Đã có điểm đột phá, mọi chuyện hẳn sẽ dễ dàng hơn.

Trưa hôm ấy, khi đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, Tống Minh Yên thấy cơ hội đã đến, liền theo mấy đứa trẻ Lục gia vào rừng nhặt củi, sau đó đến trước mặt bọn chúng, mỉm cười hiền hòa, ánh mắt dịu dàng hỏi: "Các ngươi là đệ đệ, muội muội của Bùi Phong ca ca đúng không?"

Lục Tư Ninh vừa buông tay thả cành củi vừa nhặt được xuống, nhíu mày, đôi mắt to tròn đầy tò mò hỏi: "Ngươi là ai vậy?"

Nụ cười trên mặt Tống Minh Yên cứng đờ, thầm nghiến răng. Đám tiểu quỷ này vậy mà không biết nàng ta là ai!

Lục Bùi Thanh cười khẩy, quay sang nói với muội muội: "Ninh Ninh ngốc thật, đây chẳng phải là nữ nhân xấu xí ở cổng kinh thành hôm đó bày ra bộ dáng nhếch nhác cho thiên hạ đàm tiếu đó sao?"

Lục Bùi An cũng gật đầu, phụ họa: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Lúc ấy đầu nàng ta bị người ta ném đầy trứng thối, mùi hôi bốc lên đến tận chỗ ta, ta cũng ngửi thấy, thật khó chịu!"

"Nàng ta còn dám nói xấu tẩu tẩu!" Lục Bùi Thanh bồi thêm một câu.

Lục Tư Ninh nheo đôi mắt nhỏ nhìn Tống Minh Yên với vẻ đánh giá, sau đó liền bĩu môi hừ lạnh: "Hóa ra là ngươi à, ta không nhận ra vì ngươi mặc bộ xiêm y rách nát như thế, nhưng sao càng nhìn ta càng thấy ngươi xấu hơn trước kia vậy?"

Lời nói của đám tiểu tử chẳng khác nào những mũi tên sắc bén, đ.â.m vào lòng Tống Minh Yên khiến nàng ta hận đến nghiến răng, suýt nữa không thể kiềm chế được mà ra tay. Nhưng vì mục đích của mình, nàng ta cố đè nén cơn giận, khẽ cười nhạt, giả vờ làm lơ những lời chê bai của chúng: "Trước kia là ta vô ý, nay đã sửa đổi rồi. Hơn nữa, tẩu tẩu của các ngươi cũng đã đồng ý tha thứ cho ta, chúng ta đã sớm hoà hảo lại rồi."

Nếu không phải vì muốn kéo gần quan hệ với đám trẻ con này, nàng ta chẳng buồn thừa nhận Tống Minh Diên có quan hệ gì với Bùi Lục Phong.

Lũ trẻ nhìn nhau, đồng loạt ngước đầu thì thầm.

"Nàng ta nói không phải cố ý?"

"Kẻo đâu là cố ý!"

"Nàng ta bảo nàng đã sửa đổi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-231.html.]

"Đều là nói dối!"

"Nàng ta bảo tẩu tẩu đã đồng ý tha thứ cho nàng ta?"

"Chắc nàng ta nằm mơ thôi!"

Nụ cười giả tạo của Tống Minh Yên dần sụp đổ. Trong lòng nàng ta thầm niệm chữ "nhẫn" không dưới mười lần, gắt gao siết chặt tay, cố kiềm chế lửa giận đang bừng bừng. Nhất định không thể bị bọn nhãi này chọc giận!

Nàng ta hít sâu một hơi, dời đề tài, dịu giọng nói: "Các ngươi có muốn ăn đường không? Ta có kẹo đường rất ngọt đây."

Tống Minh Yên nói rồi lấy ra một viên kẹo đường duy nhất, đây vốn là kẹo của biểu ca mà nàng ta đã bỏ tiền riêng ra để đổi, cũng đã là vốn liếng của nàng ta, không tin bọn trẻ có thể từ chối.

Nhưng Ninh Ninh lại lục lọi trong chiếc túi nhỏ đeo bên hông, lấy ra một nắm kẹo đường, nhiều đến mức bàn tay bé nhỏ của cô nhóc còn cầm không hết.

Lục Bùi Xa cũng đưa ra một nắm kẹo đường rồi nói: "Ngươi chỉ có một viên thôi sao? Nhà ngươi không có ai thích ngươi à? Không có ai cho ngươi kẹo đường ăn hả?"

"Viên kẹo đường của ngươi nhìn chẳng ngon chút nào, có khi nào đó là do ngươi nhặt được không?"

Cơ mặt Tống Minh Yên giật giật, run rẩy vì tức giận, gần như không còn giữ nổi vẻ ngoài ôn nhu. Dù vậy, nàng ta vẫn cố duy trì nụ cười, tự nhủ đây coi như đã là bước tiến tốt, ít ra đã mở lời được với bọn chúng.

"Không phải nhặt đâu, đây là thứ phải tốn rất nhiều tiền ta mới mua được đấy, ta còn chưa dám ăn đâu." Nàng ta cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt dần ướt át.

Ninh Ninh mở to mắt nhìn đầy kinh ngạc: "Ngươi còn không dám ăn, sao lại đem cho chúng ta?"

DTV

"Đúng vậy." Tống Minh Yên cố tỏ ra yếu đuối, giọng nói dịu dàng: "Ta thật lòng quý mến các ngươi, nên mới muốn đem thứ quý giá nhất của mình cho các ngươi để kết giao bằng hữu."

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Lục Tư Ninh, trong lòng Tống Minh Yên thầm đắc ý, chắc chắn phen này sẽ khiến bọn trẻ mềm lòng.

Tiểu cô nương cất nắm kẹo trong tay vào túi, nhìn viên kẹo đường trong tay Tống Minh Yên, rồi dùng giọng điệu vô tội nhưng đầy chọc tức mà nói: "Thứ trân quý nhất của ngươi chỉ là một viên kẹo đường thôi sao? Vậy có hơi rẻ mạt quá rồi đó!"

Lúc này Tống Minh Yên đã không thể kiềm chế thêm được, bóp viên kẹo trong tay nát bấy.

Thấy vậy, khuôn mặt trắng trẻo, đáng yêu của Ninh Ninh liền cau mày, nói: "Ngươi đã cho chúng ta kẹo mà còn bóp hỏng nó, rõ ràng là không thành tâm rồi, chúng ta không cần nữa!"

Loading...