Nhớ lại khi xưa, bọn họ cũng giống Triệu Thuận, vô tri vô giác, chẳng biết gì mà vẫn hung hăng. Lúc ấy, cũng chẳng ai thèm nhắc nhở, ai cũng mong cả đám cùng chịu xui xẻo mà thôi.
Triệu Thuận thấy Ngô Đạt cứ mãi bênh vực Lục gia, trước mặt bao người mà không nể mặt hắn ta, chỉ làm hắn ta càng thêm giận dữ: "Ngươi..."
Hắn ta đang định mắng Ngô Đạt làm việc thiên vị, thì Ngô Đạt đã trừng mắt, nổi giận đùng đùng: "Ngươi cái gì mà ngươi! Ta thấy ngươi chẳng phải muốn cùng đội mà là cố tình gây chuyện thì có! Còn dám khoa tay múa chân trước mặt ta, có muốn lão tử cho ngươi một quyền ngay bây giờ hay không!"
Nói rồi, Ngô Đạt liền vén tay áo, hùng hổ tiến đến gần Triệu Thuận.
Thấy tình hình trở nên căng thẳng, mấy viên quan sai đang ăn cháo cũng buông đũa, vỗ bàn đứng dậy.
"Sao nào, muốn đánh nhau à!"
"Cứ thoải mái mà xông tới, sáng sớm vận động một chút cũng tốt!"
Những quan sai này lập tức hướng về phía Triệu Thuận mà tiến tới, trông như hổ rình mồi, biến bầu không khí hòa thuận ban nãy trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm.
Vì không muốn làm người Lục gia sinh nghi, Thuận An Đế đã cố ý sắp xếp quan sai bình thường hộ tống đoàn lưu đày. Triệu Thuận cũng là bị điều đến tạm thời, so với Ngô Đạt vốn có uy tín trong đội, hắn ta hoàn toàn không có ai bên cạnh, khí thế cũng vì thế mà giảm sút rõ rệt.
Tống Minh Diên ngồi một bên, tay cầm chén cháo, dịch ghế nhỏ lại gần, cùng mấy tiểu hài tử vui vẻ vây xem náo nhiệt. Ngô Đạt cách họ chỉ một cánh tay, còn Triệu Thuận đứng cách hai cánh tay.
Ninh Ninh nhìn Ngô Đạt rồi lại nhìn Triệu Thuận, rồi kéo áo tẩu tẩu của mình, nói nhỏ nhưng không quá nhỏ: "Tẩu tẩu, nhìn xem hắn kìa, gầy tong teo, đứng trước Ngô thúc thúc trông chẳng khác nào gà con yếu ớt. Ninh Ninh đoán chắc hắn không phải là đối thủ của Ngô thúc thúc đâu."
Nghe vậy, Ngô Đạt lập tức ưỡn ngực, cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh, chỉ cần vung tay một cú là có thể đ.ấ.m bay hai tên Triệu Thuận.
Giờ đây, hình tượng của hắn thật cao lớn, không thể lay chuyển, trông như mãnh hổ xuống núi, kiên cường như cây tùng đón gió.
"Ừ, đúng là Ngô thúc của ngươi rất mạnh." Tống Minh Diên gật đầu, mỉm cười, tiếp lời một cách thản nhiên.
Nghe vậy, Ngô Đạt càng thêm phấn khích, khí thế ngút ngàn, cầm đầu giễu cợt Triệu Thuận: "Kẻ hèn nhát như ngươi cũng dám lên mặt dạy đời à? Có gan thì đấu một trận, ta xem ngươi có làm ta sợ nổi không!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-229.html.]
Triệu Thuận trừng mắt, thấy Tống Minh Diên và Lục Tư Ninh đang xem náo nhiệt, lại thấy Ngô Đạt giơ nắm đ.ấ.m về phía mình, lập tức chùn bước. So sánh lực lượng đôi bên, hắn ta hiểu ngay là mình hoàn toàn thất thế.
"Giữa quan sai không thể đánh nhau. Vả lại lát nữa còn phải tiếp tục lên đường, ta không thèm so đo với các ngươi làm gì!"
Triệu Thuận cố gắng phô trương thanh thế, sợ thực sự bị đánh, hắn ta vội vàng quay người bước đi, không dám ở lại lâu hơn.
DTV
Ngô Đạt nhìn bóng dáng Triệu Thuận rời đi, cười lạnh không ngớt: "Chỉ dựa vào lá gan bé tẹo của hắn mà cũng dám đến gây sự, cho hắn chút thể diện thì hắn lại tưởng mình là nhân vật quan trọng lắm!"
Mắng xong, hắn quay đầu nhìn mấy đứa nhóc đang ngồi xổm bên cạnh, tay ôm chén cháo, chăm chú xem náo nhiệt từ đầu đến cuối, bất giác nhe răng cười. Thấy không, Ngô quan gia hắn thậm chí không cần ra tay đã dọa được tên nhóc Triệu Thuận kia sợ chạy mất dép. Chắc hẳn giờ đây mấy nhóc con này cũng đã sùng bái hắn lắm rồi!
Ngô Đạt hớn hở chờ đám nhóc xuýt xoa khen ngợi, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng nào.
Ninh Ninh bưng chén cháo lớn hơn cả khuôn mặt nhỏ xinh của mình, nhíu mày tiếc nuối thở dài: "Không đánh nhau thật à."
"Thôi nào, đi thôi."
"Giải tán rồi."
Khóe miệng Ngô Đạt vừa nhếch lên, nghe thấy vậy liền đông cứng lại, nhìn đám nhóc con quay lưng bỏ đi mà sững sờ.
Khoan đã nào, các ngươi đừng đi chứ! Biết thế hắn đã ngăn Triệu Thuận lại đánh cho một trận ra trò rồi! Giờ hắn mà đi kéo tên đó ra đánh liệu còn kịp không nhỉ?
Sau khi Triệu Thuận nỗ lực thuyết phục Ngô Đạt và thất bại, hắn ta cũng chẳng còn cách nào, đành lẽo đẽo theo đám người Tống gia bám theo phía sau đội ngũ của Ngô Đạt.
Từ lúc đoàn người bắt đầu khởi hành, Tống Minh Yên vẫn âm thầm quan sát người nhà họ Lục, cố gắng tìm cơ hội tiếp cận Lục Bùi Phong và những người thân cận với hắn.
Thế nhưng, người Lục gia luôn đi ở đầu đội ngũ, họ ngồi trên xe đẩy tay, còn nàng ta lại bị kẹt ở phía sau, đi bộ đến mức chân sắp gãy đến nơi cũng chẳng có cơ hội tiến lại gần họ.
Nhìn thấy Tống Minh Diên thản nhiên ngồi trên xe, được che chắn cẩn thận bởi tấm chắn mà các vị phu nhân Lục gia chuẩn bị cho nàng, Tống Minh Yên không nhịn được mà siết chặt nắm tay, đến mức móng tay ghim sâu vào da thịt.