Tống Minh Diên thu ánh mắt , nhàn nhạt liếc ông một cái: "Ông thử gọi một tiếng 'cha', cho ông xem thiên hạ ai cũng đều là phụ mẫu !"
Nghe , ánh mắt Lục Tư Ninh lập tức sáng lên, cô bé sang Tống nhị thúc công.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn ngập vẻ chờ mong chợt biến thành ghét bỏ: "Eo ôi, già quá ! Còn đòi cháu nữa , thật là mất mặt!"
Lời của Tống Minh Diên dứt, trong đôi mắt lãnh đạm của Lục Bùi Phong thấp thoáng ý .
Đám quan sai xem xung quanh cũng nhịn mà bật thành tiếng. Ai nấy đều thiếu phu nhân đánh lợi hại, ngờ nàng còn đùa cợt, năng lực trêu tức khác cũng lợi hại kém.
"Ngươi... ! Đồ hỗn láo dám bất kính với tôn trưởng!" Tống nhị thúc công tức giận, run run tay chỉ Tống Minh Diên, thở nặng nề như đảo ngược , lớn tiếng mắng: "Ngươi đúng là đồ đại nghịch bất đạo, ai dạy ngươi ăn như với trưởng bối?"
Đôi mắt vẩn đục của ông trừng lên giận dữ, da mặt nhăn nheo cũng vì phẫn nộ mà run bần bật.
Tống Minh Diên mặt đổi sắc, nhàn nhạt đáp: "Chẳng ngươi thiên hạ đều là phụ mẫu ? Có lẽ cả đời ngươi từng cảm nhận tình thương của phụ mẫu, chỉ là lòng giúp ngươi trải nghiệm một chút. Đã thế, ngươi còn giận dỗi?"
Hứa thị bước tới một bước, ánh mắt thoáng hiện vẻ trách móc: "Ngươi đó, thể ăn với thúc tổ phụ của như chứ?"
Tống Minh Diên dừng một chút đáp: "Vậy động thủ luôn hơn ?"
Hứa thị lập tức cứng đờ.
"Tẩu tẩu, côn đây!" Lục Bùi An nhanh nhẹn chạy tới, tháo chiếc gậy nãi nãi chống từ xe đẩy xuống, hồ hởi đưa cho Tống Minh Diên.
Lục Bùi Thanh cau mày, nghiêm giọng: "Nãi nãi , chiếc quải trượng là để đánh chó, tay lắm. Tẩu tẩu, thử xem thuận tay ?"
Tống Minh Diên nhận lấy chiếc gậy, thản nhiên nhấc lên, Tống nhị thúc công liền : "Ngươi dám? Dám đánh trưởng bối, sợ trời phạt !"
Nhìn thấy nàng thực sự dám động thủ, sắc mặt Tống Phan Sơn liền biến đổi, vội lên tiếng can ngăn: "Minh Diên, đừng xúc động, gì thì từ từ . Nhị thúc công là trưởng bối, nếu chuyện truyền ngoài, ngươi giữ thanh danh ?"
"Ta hả, ít nhất thể giữ thanh danh hung hãn." Tống Minh Diên mỉm : "Các ngươi nghĩ mời các ngươi đây để mấy lời vô nghĩa thôi ?"
Lời thốt , sắc mặt Tống Phan Sơn cùng Hứa thị tái xanh, trong lòng thầm kinh hãi. Nha đầu c.h.ế.t tiệt , chẳng lẽ nàng thật sự động thủ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-224.html.]
Hứa thị cố nặn một nụ , miễn cưỡng : "Minh Diên, nương và cha ngươi thật sự . Ngươi còn chúng gì mới thể tha thứ cho chúng ?"
Bà kìm nén cơn giận, cơ hồ cắn chặt răng, chỉ hận thể tát cho nha đầu một cái.
"Các ngươi cũng xứng xưng là phụ mẫu ?" Tống Minh Diên lạnh lùng, nhấc quải trượng trong tay, vung lên, đánh một cú mạnh mẽ: "Ta sẽ đánh cho các ngươi kêu cha gọi !"
"A!" Hứa thị kịp tránh, ăn ngay một côn, khiến bà đau đớn đến run rẩy.
"Nghịch nữ, dừng tay!" Tống Phan Sơn lao tới, kịp thêm gì đánh trúng một gậy, tiếng la mắng lập tức biến thành tiếng kêu đau đớn.
Tống nhị thúc công thấy liền vội vàng lùi về phía , lẩm bẩm: "Điên , đúng là điên !"
Trong lúc hoảng hốt, ông định chạy ngoài thì thấy Lục Bùi Phong xuất hiện, đóng cửa, chặn kín lối thoát.
Nhìn thấy Tống Minh Diên đầu mỉm dịu dàng, Tống nhị thúc công bỗng thấy trong lòng lo sợ, khỏi run rẩy.
"Hôm nay, sẽ xem cái gì gọi là 'đóng cửa đánh chó'!"
Tống Minh Diên xong, liền giơ quải trượng lên, vung mạnh về phía Tống Phan Sơn.
"Dừng tay! Dừng tay! Đừng đánh!!!"
"A! Lão gia! Cứu mạng a!"
Ba Tống Minh Diên vung gậy đuổi đánh, vội vàng chạy tán loạn khắp sân, nhưng quải trượng trong tay nàng như thể dài , dù thế nào trốn cũng thoát. Trong viện nhất thời đều là tiếng la hét hỗn loạn, gà bay chó sủa.
Những mái hiên, hai tay ôm ngực, khoan khoái xem náo nhiệt, Lục nhị lão gia ngay cửa phòng, cảnh tượng mắt mà trong lòng kích động phức tạp.
Cuối cùng cũng còn là mỗi bọn họ chịu đựng sự tra tấn từ nữ ma đầu nữa! Đã gánh chịu , thật là nhẹ nhõm bao!
Sau khi ăn vài côn, ba Tống gia cũng dần khôn , nghĩ rằng vì chạy loạn thì chen chúc đám đông tìm nơi lẩn trốn sẽ hơn.
Tống Phan Sơn và Hứa thị lập tức nhắm thẳng về phía đám Lục gia mà chạy tới, mong tìm chút che chở.
DTV
ai ngờ càng đến gần chỗ Lục gia, gậy gộc chĩa họ càng nhiều, còn đường thoát.