"Hổ xuống đồng bằng chó khinh." Ông thầm nghĩ: Nếu là đây, đám chó nào dám càn nhục mạ như thế!
Ông sang Tống Phan Sơn, giận dữ : "Ngươi sinh đứa con gái thật giỏi giang!"
Tống Phan Sơn quở trách đến mức cúi gằm mặt, dám ngẩng đầu lên.
Ngay lúc đó, cửa viện mở , nhưng do Lục lão phu nhân mở.
Bà cùng mấy con dâu khi mắng cho hả giận thì trở nhóm bếp nấu cơm. Chỉ vì một đám mặt dày như , thể để các bà bỏ bữa vì bọn chúng ?
"Chiều nay chúng nấu món gì thật thơm thật ngon , để trổ tài một phen, món ngon gì cứ mang dùng, lão bà tử đây hôm nay ăn cho thật hả !"
"Tức c.h.ế.t bằng để bọn chúng thèm chết!"
"Vâng, nương, để con xắt rau!"
"Con sẽ xử lý thịt!"
Trong gian bếp, mấy tất bật chuẩn bữa tối.
Bên ngoài, Ngô Đạt dẫn theo các chặn kín cổng viện, chừa cho con ruồi nào lọt qua.
"Ồn ào cái gì? Thấy chúng là quan sai mà còn kiêng nể ? Nói cho các ngươi , nơi chật chội lắm, giường lớn giường nhỏ gì cũng chật kín , dù cho cũng chẳng còn chỗ mà ngủ. Không tin thì hỏi quản lý trạm dịch mà xem!"
"Còn tranh chỗ với chúng ? Không phục thì đánh một trận xem, tưởng bọn sợ các ngươi chắc!"
Tống Phan Sơn vốn định trở mặt với nhà họ Lục, thấy tình hình càng lúc càng khó xử, đành hòa giải: "Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng chỉ gặp Minh Diên một thôi, ý định tranh chỗ của các ngươi ."
"Phan Sơn!" Tống nhị thúc công lớn tiếng quát, vẻ mặt đầy tức giận: "Tranh chỗ gì chứ? Chẳng lẽ trạm dịch là của bọn họ ?"
Tống Phan Sơn kéo ông sang một bên, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nhị thúc công, việc nhỏ nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn. Chúng cứ gặp Minh Diên , ngài yên tâm, nhất định sẽ thuyết phục nó nhường chỗ cho chúng ."
Khuyên nhủ một hồi, cuối cùng Tống Phan Sơn cũng dịu cơn giận của nhị thúc công, đó ông sang Ngô Đạt, với giọng hòa nhã: "Phiền ngài báo với Minh Diên một tiếng, chúng gặp con bé một chút."
Ngô Đạt ha hả: "Thì là cầu kiến, sớm thế hơn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-222.html.]
Người Tống gia hai chữ "cầu kiến" cho nghẹn khuất nhẹ.
Ngô Đạt chẳng mảy may để ý đến sắc mặt vui của bọn họ, dẫn cửa, tự tiến sân.
Tống Minh Diên sớm động tĩnh bên ngoài, nhưng chỉ ngơ, nàng lười đáp .
Nàng tự coi như Thần Tài, lý nào hối hả gặp đám ?
Nàng mái nhà, bên cạnh là Lục Bùi Phong đang , nhón tay cầm một miếng thịt khô nhỏ đưa cho nàng. Từ vị trí của họ, thể thấy hết thảy động tĩnh trong và ngoài viện.
"Tên cẩu hoàng đế chẳng là cố tình kéo dài thời gian để Tống gia đuổi kịp chúng ?" Tống Minh Diên nhai miếng thịt khô, đôi mắt híp đầy suy tư.
Trước đây nàng còn hiểu ý đồ của cẩu hoàng đế, nhưng khi Tống gia xuất hiện một cách trùng hợp thế , nàng thể liên tưởng những sự việc đó với .
Có bao địa điểm lưu đày phạm nhân, nhưng cẩu hoàng đế cố tình xử phạt Tống gia lưu đày đến cùng một nơi với Lục gia, xem là ý .
Nhìn sắc mặt của đám Tống gia, ánh mắt Lục Bùi Phong trầm xuống, lấy thêm một miếng thịt khô đưa cho Tống Minh Diên : "Có lẽ là thấy chiêu ám sát thành, gì chúng , nên bắt đầu giở trò rẻ tiền."
Không là xem trọng bản quá đánh giá Tống gia quá cao đây.
Tống Minh Diên nhận lấy miếng thịt khô: "Thật hiểu nổi, lão lên cái ghế bằng cách nào ? Chắc chắn do đầu óc."
Lục gia và Tống gia vốn vì hôn sự mà xé toang mặt mũi, kể cẩu hoàng đế ít nhắm Lục gia, đầu óc đều thấy lão hẹp hòi.
Nàng Lục Bùi Phong hỏi: "Trước đây các ngươi trung thành với một tên ngu xuẩn như ?"
Lục Bùi Phong: "..."
Tên khốn đó khiến A Diên khinh thường bọn họ.
Một lúc , đáp: "Chúng chỉ lo đánh trận, quan tâm ai là nắm quyền. Thuận An Đế là đế vương nào nữa, với chúng đều gì khác biệt. Chỉ cần ảnh hưởng đến chiến thắng của chúng là ."
DTV
Lục gia chú trọng chiến sự, ít quan tâm đến chuyện triều đình. Họ rõ vị trí của , nhưng ai cũng thể thấu hiểu tấm lòng của họ.
Họ ngờ rằng, vua để tâm chăm lo việc nước, mà bỏ tâm sức việc tàn hại trung lương, thật nực .