Nhận vài gương mặt quen quen, một phu nhân liền kéo đến bên cửa để rõ hơn.
Lục Đại phu nhân liếc mắt liền nhận trong đám Tống Phan Sơn và Hứa thị, lập tức cắn răng, khẽ với Lục lão phu nhân: "Nương, đều là Tống gia!"
Lục lão phu nhân thì cẩn thận kỹ, quả nhiên là Tống Phan Sơn và Hứa thị, hai con cáo già !
"Bọn họ đến gì?" Lục Nhị phu nhân nhíu mày, trong lòng hề chút thiện cảm với đám .
Lục Tam phu nhân lướt qua, gương mặt cũng đầy vẻ chán ghét: "Hôm nay quả là xem ngày lành mà, cửa gặp thứ đen đủi!"
"Bọn họ chẳng đang lưu đày ?"
Lục lão phu nhân ngay lập tức cầm lấy cái vá trong tay, bước ngạch cửa. Bà híp mắt tiến vài bước, gần như dán mặt mà , : "Ôi chao, đây là ai ? Sao trông quen mắt thế nhỉ?"
Tống Phan Sơn ngờ gặp Lục gia ở đây, lập tức trong lòng mừng rỡ, vội vàng dậy từ đất.
"Lục lão phu nhân, là đây, là thông gia của bà!"
"Ai?" Lục lão phu nhân nghểnh đầu , tay đặt bên tai, bộ rõ, bà nghiêng bước tới, hỏi lớn: "Ngươi ai? Lớn tiếng chút, rõ!"
Tống Phan Sơn cứng đờ, cố rõ hơn: "Ta là thông gia của bà!"
"Cái gì là 'tra'?" Lục lão phu nhân thụt lùi hai bước, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Sao ngươi tự nhận là đồ cặn bã thế?"
Tống Phan Sơn nghẹn lời, nghĩ bụng lão thái bà chỉ mắt mờ mà tai cũng thính. Ông cố nén cơn giận, nhấn mạnh từng chữ: "Ta , là thông gia của bà, là thông gia Tống gia của nhà bà!"
Nếu vì cần tạo mối quan hệ với của Lục gia, lẽ ông giận dữ bỏ từ lâu .
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-220.html.]
"Cái gì mà cặn bã!" Lục lão phu nhân mặt đầy khinh bỉ, đó như chợt nhớ điều gì, gật gù, vẻ mặt ngộ : "À, nhớ ! Thảo nào thấy ngươi quen mắt thế!"
Nghe câu , sắc mặt Tống Phan Sơn mới dãn đôi chút. Xem lão thái bà cũng hồ đồ đến mức nhận ông , ông còn lo mấy ngày lưu đày bà lẫn lộn hết cả.
Tống Phan Sơn lướt mắt quanh, thấy bóng dáng nghịch nữ , nhíu mày định lên tiếng yêu cầu Lục gia gọi nàng , thì đột nhiên Lục lão phu nhân chỉ thẳng cái vá mặt ông , ha hả: "Ngươi trông chẳng khác nào con ch.ó ghẻ cổng nhà , khi lên cơn thì xì , ngươi mở miệng chẳng khác gì đánh rắm!"
Loại như ông còn đòi thông gia với Lục gia? Ta nhổ mặt ngươi đây!
Tống Phan Sơn suýt chút nữa nước bọt của Lục lão phu nhân b.ắ.n mặt, giờ ông mới hiểu lão thái bà đang cố ý trêu chọc . Cả khuôn mặt ông tức đến đỏ bừng, cố gắng hít sâu mấy để kìm nén cơn giận.
Lúc , một vị lão giả trong tông tộc Tống gia dậy, nghiêm giọng : "Lục lão phu nhân, đều là bậc trưởng bối uy tín danh dự, cớ những lời khó như ? Dẫu chất nhi của cũng là cha ruột của nha đầu Minh Diêu, chẳng nên nhận chút kính trọng từ phía thông gia ? Các ngài gặp khẩu xuất ác ngôn, e rằng hợp tình hợp lý."
"Mặc kệ thế nào, nha đầu Minh Diêu cũng là con dâu Lục gia, tình cảm dẫu cũng bày nơi đây."
"Tình cảm?" Lục lão phu nhân khẩy, suýt nữa phun nước bọt mặt họ. Đã gặp hổ, nay gặp kẻ hổ đến mức .
Bà lạnh giọng : "Lục gia chúng chút tình cảm nào với Tống gia các ngươi! Đừng tự dát vàng lên mặt , các ngươi hổ còn hổ ?"
Tống nhị thúc công cũng đanh mặt , vốn định dựa quan hệ với Tống Minh Diên mà nhờ cậy Lục gia giúp đỡ ít nhiều đường lưu đày, ngờ đối phương chẳng nể mặt chút nào.
"Nếu , chúng cũng còn gì để . nha đầu Minh Diêu, dù cũng là của Tống gia , chẳng lẽ nàng thể gặp một ?"
Nghe ý tứ của họ, thật sự Diên Diên tự nghênh tiếp bọn họ ? Mặt mũi bọn họ thật lớn quá !
Mấy vị phu nhân Lục gia đều tức đến mức bật sự vô liên sỉ của Tống gia.
Ngay từ đầu gặp mặt đám Tống gia vẻ kiêu ngạo như thế, hôm nay mà nghênh đón bọn chúng , e rằng chúng sẽ leo lên đầu Lục gia họ mà tác oai tác quái.
Lục lão phu nhân xoa lưng, nếu cố nhịn thì chỉ e cái vá trong tay bà bay thẳng lên trán lão bà bà Tống gia bên .