"Phải, nghịch nữ vốn ngây thơ dễ dụ, năm đó chỉ với nàng rằng di nương của nàng bệnh nặng qua đời, nàng liền thật sự tin, ở bên linh cữu khổ sở canh giữ suốt bảy ngày. Có lẽ đến tận bây giờ nàng vẫn di nương của còn sống."
Trên mặt Hứa thị thoáng hiện một nụ , cảm giác bức bối trong lòng cuối cùng cũng vơi đôi phần.
"Ta Yên nhi kể, ngày đội ngũ lưu đày rời kinh, Lục gia hộ tống nàng cẩn trọng, xem nghịch nữ lòng Lục gia. Chúng chỉ cần khéo léo vài lời ý nhắc nhở, lợi dụng nàng để chống Lục gia. Chỉ cần kiên nhẫn, chừng chúng sẽ sớm giải thoát."
Nghĩ đến đó, Hứa thị cảm thấy những ngày tháng sắp tới dường như cũng tuyệt vọng.
"Lão gia, chúng còn bao lâu nữa thì mới thể đuổi kịp đoàn Lục gia?"
Trong lòng Hứa thị phần nôn nóng, vì nếu gặp Lục gia, bọn họ e rằng sẽ khó lòng thuận lợi hồi kinh. Chỉ khi đuổi kịp Lục gia, bọn họ mới hy vọng kết thúc những tháng ngày khổ cực .
Tống Phan Sơn cũng rõ Lục gia hiện tại đang ở , bởi cả đám bọn họ áp giải lên đường lưu đày từ khi thoát khỏi nhà lao.
Ám vệ đưa mật thư từ Hoàng Thượng cho ông cũng rõ về hành tung của Lục gia, khiến ông mù tịt tin tức, dò hỏi thêm cũng cách nào.
"Lục gia xuất phát chúng bảy, tám ngày đường . Hoàng Thượng chúng đối phó với Lục gia, hẳn là sẽ cách kéo dài hành trình của họ để chúng thể đuối kịp. Ta nghĩ sẽ mất quá lâu ."
E ngại Hứa thị là phụ nhân hạn hẹp, khó lòng thành nhiệm vụ, Tống Phan Sơn liền trầm giọng nhắc nhở: "Nếu gặp Lục gia, bằng cách tìm cách tạo quan hệ với họ , dù là hữu hảo giả tạo cũng , miễn lấy lòng tin của bọn họ, thì kế hoạch của chúng coi như thành công một nửa."
Thực hiện điều dễ dàng, bởi đây bọn họ từng trực tiếp mất lòng của Lục gia. Vậy nên, thể nghịch nữ là cơ hội duy nhất để tiếp cận bọn họ.
Nghĩ đến việc lành với Lục gia và cả Tống Minh Diên, Hứa thị khỏi lộ vẻ bực bội. Dù đến mấy, bà cũng chỉ thể thuận theo.
"Lão gia, ông yên tâm, hiểu rõ nặng nhẹ."
Thấy quan sai đến phát màn thầu, hai vợ chồng lập tức ngừng câu chuyện. Ăn xong miếng màn thầu khô cứng khó nuốt, cả đội ngũ nghỉ ngơi đủ hai khắc quan sai thúc giục tiếp tục lên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-219.html.]
Hai đội nhân mã, cách chỉ dăm ba dặm, hướng về trạm dịch kế tiếp.
Về đêm, của Lục gia dẫn đầu đến nơi.
Trạm dịch lớn nhất ở huyện Lâm Phong là trạm dịch Thanh Dương, nơi quy mô rộng lớn và khí phái hơn hẳn những trạm dịch họ ghé qua.
Tống Minh Diên chọn một gian phòng lớn sáng sủa, khi thanh toán xong liền bảo đám gia nhân cùng khuân đồ trong.
Lần Ngô Đạt hề gây khó dễ nhưng vẫn cố ý đẩy giá thuê phòng lên cao, cảm thấy đòi nhiều cũng bao nhiêu, cuối cùng chấp thuận mức giá thường thường, một mười văn tiền cho một giường.
DTV
Vừa tin chỉ mất mười văn, nhóm Lục nhị lão gia khỏi thở dài.
Nghĩ đến đó tốn tận hai mươi lượng bạc chỉ để một chỗ ngủ đàng hoàng, lòng au nấy đều quặn thắt . Nếu họ thì chẳng phung phí hai lượng bạc !
Dù tiếc đứt ruột, nhưng vì chịu khổ đủ kiểu những ngày qua, họ vẫn đành rưng rưng mà giao nộp mười văn tiền, giường lớn mà nghỉ ngơi. Ngủ ở nơi tử tế một đêm, họ thầm nghĩ, hôm nay nhất định đàng hoàng một .
Mười văn tiền nhiều, cắn răng cũng thể chịu . Có lẽ do ai cũng nghỉ ngơi như một con , mấy gian phòng lớn nhanh chóng thuê hết, chỉ còn vài chỗ cuối cùng.
Trạm dịch quy mô lớn, hậu viện cũng khá rộng. Ở phía Tây Bắc sân một căn lều tranh nhỏ và bếp đất để qua đường tự nấu ăn.
Thấy sẵn bếp, Lục lão phu nhân liền dự định nhóm lửa nấu cơm. lúc đó, đoàn Tống gia cuối cùng cũng đến trạm dịch Thanh Dương.
Bọn họ mệt đến mặt mày tái mét, chân tay rã rời, thậm chí kịp bên trong trạm dịch ngã la liệt xuống đất.
Nghe động tĩnh ngoài sân, Lục lão phu nhân cảnh giác cầm vá xào, bảo đại tôn tử trông chừng, tự bước thăm dò. Trong luồng ánh sáng yếu ớt, bà thấp thoáng thấy một toán chừng 5-60 phạm nhân áp giải bởi một đám quan sai.
Bà giật , lầm bầm: "Ôi trời ơi, thêm đám xui xẻo nào đến đây nữa ?"