"Bán ngựa thu được 768 lượng, còn lại 155 lượng là tiền thưởng bắt sơn tặc."
Tổng cộng có 24 con ngựa, Ngô Đạt làm theo cách mặc cả mà Lục lão phu nhân dạy, bán được 32 lượng mỗi con.
Còn đám sơn tặc, khi họ dừng chân, đã bắt được 15 tên, rồi sau đó trưởng thôn Mã gia thôn dẫn người từ Hắc Hổ Trại về thêm 16 tên, tất cả đều giao lại cho quan phủ xử lý.
Đạt được một món hời lớn như vậy, Ngô Đạt trước nay chưa từng dám mơ tới.
"Kẻ buôn ngựa lúc đầu còn định trả chúng ta 20 lượng một con, may mà có lão phu nhân ra chủ ý, nếu không chúng ta thật bị hắn lừa rồi!"
"Đúng vậy, ngày thường ngựa chúng ta dùng đều do trạm dịch cung cấp, đâu có biết giá thị trường, suýt chút nữa đã bị họ lừa."
Kẻ buôn ngựa nói nghe rất xuôi tai, còn chỉ ra đủ thứ khuyết điểm của đám ngựa. Nếu không có Lục lão phu nhân dặn dò, sợ rằng họ đã vội bán ngay cho hắn ta 20 lượng một con.
Giờ bán được mỗi con thêm 12 lượng, nghĩ thôi cũng đã khiến mọi người phấn chấn không thôi.
"Phải rồi lão phu nhân, chúng ta còn mua thêm lương thực, thịt và đồ ăn khác. Mấy ngày qua đã ăn nhiều phần của gia đình, thật ngại quá, coi như chút đồ tiếp viện này chúng ta biếu cho Lục gia vậy."
"Khách sáo làm gì!" Lục lão phu nhân chưa kịp ngăn lại, quan sai đã xếp hết đồ ăn lên xe đẩy tay.
DTV
Họ đưa lương thực và đồ ăn đến bên này, nhưng khi đến chỗ Lục Nhị lão gia, chỉ quẳng cho bọn họ một bao bột cám cùng mấy chiếc màn thầu cũ, chỉ đủ cho họ ăn qua quýt cho đỡ đói.
Chẳng còn cách nào khác, đành vừa uống nước vừa nuốt màn thầu.
"Vẫn chưa ăn cơm sao? Chỗ này còn một chút thừa lại, ăn trước cho đỡ đói, buổi tối tới chỗ dừng chân, chúng ta sẽ bày rượu và đồ ăn ngon, cùng nhau nâng ly nhé."
Lão phu nhân hỏi han khiến quan sai bất giác nở nụ cười từ đáy lòng.
Hiếm khi có người còn nhớ đến chuyện đói no của bọn họ, cảm giác này là thứ chưa từng có trong những chuyến áp giải phạm nhân lưu đày gian khổ khác.
"Lão phu nhân, chúng ta đã ăn rồi."
"Khó khăn lắm mới vào thành được một chuyến, làm sao có thể không tranh thủ ăn chút gì trước khi trở về chứ, đây là phần bọn ta mua cho ngài và các vị phu nhân cùng thiếu tướng quân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-217.html.]
Mọi người lần lượt lấy ra thịt vịt quay, điểm tâm và đồ ăn vặt mua từ trong thành, ai nấy đều nhớ tới ân tình của Lục lão phu nhân, thành tâm muốn giúp đỡ Lục gia.
Lão phu nhân vui vẻ nhận lấy: "Vậy cảm ơn mọi người, ăn qua là tốt rồi."
Bà đưa cho Ngô Đạt một túi bạc: "Đây là 300 lượng, cho các ngươi một chút đỡ vất vả, có thừa thì chia cho anh em, cảm ơn mọi người đã cùng đi chuyến này."
Dù hiện tại quan hệ hai bên đã khác xưa, nhưng nên chuẩn bị chu đáo vẫn là phải chuẩn bị, không thể vì thân quen mà sai khiến người khác như lẽ thường.
Huống hồ không có sự hỗ trợ của họ, chỉ dựa vào sức lực của Lục gia thì sao đưa nổi đám sơn tặc và ngựa này về huyện Lâm Phong?
Khi cần chia lợi ích thì phải biết chia, đó là lẽ công bằng.
Ngô Đạt và Đặng Lương tuy vị trí không cao, nhưng đều là người có bản lĩnh. Một người thường ngày tuy có vẻ bình thường nhưng lại được toàn bộ quan sai nể phục, người kia tuy không tranh đoạt, nhưng đầu óc rất thông minh.
Kết giao với những người như vậy, đối với Lục gia chỉ có lợi chứ không hại.
Sau khi phân chia ngân lượng xong, toàn bộ số bạc còn lại của Lục lão phu nhân đều được giao cho Tống Minh Diên cất giữ, kể cả 50 lượng bạc nàng đã nhận từ trưởng thôn.
Diên Diên hầu như không dùng đến số bạc vụn kia, mang theo nhiều ngân lượng trên người lại càng bất tiện.
Nhân lúc không ai để ý, nàng thu tất cả vào trong không gian riêng, cùng với những đồ vật lấy được từ phủ Tướng quân trước đây.
Đồ đạc trong phủ Tướng quân được nàng xếp gọn một góc riêng, mỗi loại đều được phân khu lưu trữ cẩn thận, bảo quản chu đáo và không hề bị xáo trộn.
So với những vật dụng nàng gom góp từ nhiều nơi khác, số đồ vật từ phủ Tướng quân tuy ít nhưng được sắp xếp ngăn nắp nhất.
Cả đoàn cùng nhau chia sẻ mấy con gà nướng, rồi tiếp tục lên đường. Đến trạm dừng kế tiếp còn khoảng ba mươi dặm, với tốc độ di chuyển hiện tại, ít nhất phải đi thêm ba canh giờ nữa, khi ấy trời cũng đã tối.
May mắn thay, hôm nay thời tiết tốt, nếu không, trời tối e rằng họ cũng khó lòng đến nơi kịp.
Vừa lúc đoàn người lưu đày rời đi thì phía sau lại có hơn 20 quan sai áp giải một nhóm phạm nhân khác tới nơi này. Nhóm người mới đến lấm lem phong trần, mệt mỏi rã rời, bộ dạng vô cùng khốn khổ.
Ngoài đám quan sai áp giải, còn có hơn 40 phạm nhân trong đội ngũ, tay chân họ đều đeo xiềng xích nặng nề, áo xám tro bụi bặm, đầu tóc rối bời, tinh thần sa sút, thoạt nhìn giống như những người dân lánh nạn, hoàn toàn không còn dáng vẻ nghiêm chỉnh, tươm tất như ngày nào.