Ánh mắt Lục lão phu nhân nhìn Lục Bùi Phong như đang quan sát một loài động vật quý hiếm nào đó, bà khẽ cười hỏi: "Con luôn lặng lẽ không chịu hé răng, giờ lại làm thành đại sự, muốn cho mọi người kinh ngạc một phen sao?"
Lục Bùi Phong ngừng lại giây lát rồi đáp: "Con không hề có ý muốn làm kinh ngạc ai cả." Hắn chẳng dám nói lớn tiếng, vì cũng biết bản thân trước đây lén học nghề, nói ra cũng không mấy chính đáng.
DTV
"Vậy con muốn khiến ai kinh ngạc?" Trong lòng Lục lão phu nhân xuất hiện đầy rẫy nghi hoặc.
Thật kỳ lạ, đứa cháu trai trước đây chỉ biết luyện binh đánh giặc nay lại bắt đầu học nấu cơm, việc này chẳng khác nào mãng hán thêu hoa, thật chẳng hợp gì cả.
Lục Bùi Phong nghe vậy chỉ im lặng không trả lời, Lục lão phu nhân đành coi như hắn chỉ nói qua loa lấy lệ. Bà lại hỏi tiếp: "Cá từ đâu mà có?"
"Con bắt ở sông." Lục Bùi Phong thành thật trả lời.
Ra là vì một bữa cơm mà còn tự ra sông bắt cá?
Lục lão phu nhân đánh giá hắn từ trên xuống dưới, tiếp tục hỏi: "Sao giờ con lại biết làm món cá chép om dấm đường? Trước kia ta có thấy con làm đâu?"
Lục Bùi Phong thầm nghĩ, hắn đâu chỉ biết làm cá om dấm, còn làm được cả sườn xào chua ngọt nữa. Nhưng lời này trăm triệu lần không thể nói ra, nếu không, để nãi nãi biết hắn lén học từ sau lưng bà, về sau có khi bà sẽ chẳng truyền cho hắn thêm bí quyết nào nữa. Dù sao, A Diên thích nhất vẫn là đồ ăn do bà tự tay nấu.
"Vừa mới học được thôi." Lục Bùi Phong bình thản nói, vẻ mặt không chút đổi sắc,"Về sau ra chốn lưu đày, tự lực cánh sinh là chuyện thường. Học thêm một nghề, sẽ dễ sống hơn ở đó."
Lục lão phu nhân đang suy nghĩ xem lời nói này có bao nhiêu phần chân thật, lại nghe hắn nói tiếp: "Từ giờ, đồ ăn đều để con lo."
Gì cơ?
Lục lão phu nhân còn chưa kịp suy nghĩ, đã trừng mắt hỏi: "Con muốn ta làm gì?"
"Nãi nãi chỉ cần chỉ đạo con là được."
"Con đã lén học tay nghề của ta sao?"
"..."
Tên nhóc láu cá này, toan tính thật không vừa. Nếu bà không phát hiện kịp, hắn có định học hết mọi bí quyết của bà không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-216.html.]
Thấy Lục Bùi Phong á khẩu, Lục lão phu nhân đắc ý: "Thế nào, không còn lời để nói rồi chứ?"
Lục Bùi Phong lẳng lặng nhìn bà một cái: "Nãi nãi, chân dê nướng của nãi nãi sắp cháy rồi kìa."
"..." Sao không nói sớm chứ!
Vừa nghe xong, lão phu nhân liền nhanh như chớp chạy trở lại bếp, may mắn vớt được miếng chân dê nướng thơm phức trước khi cháy khét.
Trong bữa cơm, cả nhà ngồi quanh chiếc xe đẩy, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Những tên quan sai hộ tống đoàn lưu đày cũng đặc biệt chuẩn bị phần ăn thịnh soạn cho nhà họ Lục.
Còn những kẻ như Lục nhị lão gia thì chẳng có lấy một ngụm cơm thừa canh cặn, chỉ có thể đứng nhìn với ánh mắt thèm thuồng, nghe mùi thơm mà bụng đói cồn cào, thật thảm thương.
Món khoai lang ngào đường và cá om dấm có hương vị khiến ai cũng tấm tắc khen ngợi, hương vị gần sánh với trình độ của lão phu nhân. Hai món còn lại tuy không quá đặc sắc nhưng cũng ngon lành, không hề tệ.
Lục Đại phu nhân nếm thử cả bốn món, dù sao đây cũng là lần đầu con trai bà trổ tài, cũng nên cho chút thể diện. Thử qua một lượt, ánh mắt bà nhìn con trai càng thêm hài lòng.
Lục lang, cuối cùng con cũng có chút tiền đồ rồi!
"Tới đây, Diên Diên, ăn thêm chút nữa đi, con thích đồ ngọt mà, món này không tệ chút nào." Lục Nhị phu nhân gắp cho Tống Minh Diên miếng đuôi cá mà bà thích ăn nhất, dặn dò nàng để ý xương cá một cách cẩn thận, sau đó gắp thịt cá cho Lục Tư Ninh.
Cả nhà ăn xong, rửa chén đũa sạch sẽ rồi xếp lên xe đẩy. Đúng lúc ấy, quan sai Ngô Đạt và thuộc hạ từ huyện thành trở về, mang theo không ít vật phẩm, mặt mày tươi rói, có vẻ chuyến đi này vô cùng thuận lợi.
"Hạ đồ xuống trước đã, rồi đeo gông xiềng lại cho bọn chúng."
Trước đó, để xử lý đám sơn tặc, Ngô Đạt đã tháo xiềng xích của đám phạm nhân. Hiện tại sơn tặc đã bị áp giải về nhà lao huyện nha, xiềng xích cũng mang theo về, giờ phải xiềng phạm nhân lại để tránh họ trốn thoát.
Mấy tên quan sai nhận lệnh, bỏ hàng hóa trong tay xuống rồi lần lượt đến chỗ đám người Lục nhị lão gia, từng người một bị đeo gông xiềng lại.
Đến lượt người Lục gia, quan sai lại không động vào xiềng xích.
Ngô Đạt cũng đồng tình với cách làm này, không đưa người nhà Lục gia vào vòng xiềng xích tra khảo. Họ kính trọng Lục gia, lúc trước thì chưa nghĩ ngợi nhiều, nhưng sống chung lâu ngày, việc này trong lòng bọn họ dần cảm thấy nếu làm sẽ là sỉ nhục, không tôn trọng gia tộc này.
"Lão phu nhân, thiếu phu nhân, đây là toàn bộ số bạc bán ngựa được cùng tiền thưởng từ huyện nha, tổng cộng 923 lượng bạc." Ngô Đạt dọn từ đống đồ ra một cái rương gỗ và một túi tiền, mở ra thấy bên trong là những đồng bạc sáng lóa.