Lục Bùi Phong rất muốn vờ như không nghe thấy, nhưng khổ nỗi người luyện võ như hắn, ngũ cảm quá nhạy bén. Dù tiếng động có nhỏ đến mấy hắn đều có thể nghe được, đương nhiên khi đám nhóc này rủ nhau muốn kéo hắn ra khỏi vị trí phu quân đứng đắn, từng lời từng chữ cũng đều lọt cả vào tai hắn.
Hắn chợt cảm thấy, vị trí ở bên A Diên này của mình thật là quá hấp dẫn, có khi còn được "nhớ thương" nhiều hơn cả ngôi vị hoàng đế ấy chứ!
Trong nhà thôn trưởng, suốt đêm đèn đuốc sáng trưng. Khi trời gần sáng, họ lại làm thịt một con dê mang từ Hắc Hổ Trại về để chuẩn bị cho tiệc tiễn biệt Lục gia.
Bọn họ lấy phần thịt heo còn chừa lại từ hôm qua cùng với một số chân dê mới mổ sáng nay, gói kỹ trong sọt rồi đặt lên xe đẩy.
Biết được người Lục gia sẽ rời đi vào sáng nay, ngay từ lúc trời còn chưa sáng, các thôn dân đã mang theo đồ đạc của nhà mình đến nhà thôn trưởng. Hai chiếc xe đẩy được chất đầy hàng hóa, đến cả những con ngựa cướp được từ trại sơn phỉ cũng được chất lên bao lớn bao nhỏ, tất cả đều là tấm lòng của các thôn dân.
Hôm qua thôn trưởng đã chia phần bạc đoạt được từ Hắc Hổ Trại cho thôn dân, mỗi nhà đều nhận được một ít, coi như là bù đắp cho những gia đình bị sơn phỉ cướp bóc lương thực và súc vật. Ai bị mất nhiều thì còn được bồi thường thêm.
Sau khi phân phát một hồi, trong tay lão thôn trưởng chỉ còn lại chừng ba, bốn mươi lượng bạc. Ông ấy cùng các thôn dân bèn gom góp lại cho đủ 50 lượng, rồi nhờ lão thê nhà mình đem số bạc ấy trao tận tay Lục lão phu nhân.
"Lão phu nhân, đây là tấm lòng của tất cả mọi người trong thôn chúng ta. Đồ đạc cũng sẽ có ngày dùng hết, xin ngài nhận lấy số bạc này để tiện dùng dọc đường."
Nếu là trước đây, Lục lão phu nhân nhất định sẽ không chịu nhận, nhưng giờ đây bà đang cần tích cóp bạc, dù chỉ là một xu cũng không chê. Một đồng bạc cũng là tiền, phải tích cóp, nếu không thì lấy đâu ra tiền nuôi quân?
Dùng tiền của bá tánh, giữ lòng vì bá tánh, đó là không phụ lòng dân chúng. Chờ đến khi nhà họ Lục đánh hạ giang sơn, sẽ dẹp sạch sơn phỉ, trả lại sự bình yên cho muôn dân!
Sau khi ăn sáng ở nhà thôn trưởng, đội ngũ lưu đày tiếp tục khởi hành. Khi đoàn người đi đến cổng thôn, gần như toàn bộ người trong thôn đều ra tiễn biệt.
"Lão phu nhân, thiếu phu nhân, dọc đường xin các ngài hãy bảo trọng!"
Những người thôn dân thường ngày hay cãi vã, giờ phút này cũng đều nghẹn ngào, trên mặt ai cũng là vẻ quyến luyến không nỡ. Trong mắt họ, thiếu phu nhân Lục gia chính là đại anh hùng, người đã cứu họ khỏi cảnh khốn cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-213.html.]
Kể từ khi Hắc Hổ Trại bị tiêu diệt, nỗi lo âu vẫn luôn đè nặng trên đầu họ cũng tan biến, từ nay họ không còn phải sống những ngày tháng nơm nớp sợ hãi nữa.
"Được rồi, được rồi!" Lục lão phu nhân mỉm cười phất tay, gương mặt hiền từ: "Mọi người hãy trở về đi, đừng tiễn xa nữa. Sống vui vẻ, bình an, chính là món quà lớn nhất dành cho chúng ta."
"Vâng, lão phu nhân, chúng ta xin nhớ kỹ."
Đoàn người càng lúc càng đi xa, thôn dân đứng lại nơi cổng thôn nhìn theo.
Tống Minh Diên ngoái đầu nhìn lại, thì thấy thôn trưởng Mã Gia Thôn dẫn đầu mọi người quỳ xuống bái biệt.
Sau đó đột nhiên xuất hiện những luồng ánh sáng màu vàng tượng trưng cho công đức tụ lại quanh nàng, rồi dung nhập vào cơ thể nàng, khiến Tống Minh Diên cảm thấy toàn bộ linh hồn như được ngâm trong suối nước nóng ấm áp, ngay cả tu vi cũng tăng tiến thêm một bậc.
DTV
Tống Minh Diên thoáng sửng sốt. Công đức thực sự là có tồn tại ư? Đời trước nàng sống bao lâu cũng chưa từng thấy thứ gọi là công đức này.
Nàng nhớ lại những ngày tháng ở Tu Tiên giới... Thôi, không nghĩ nữa, nghĩ chỉ thêm phiền lòng.
Ngày bé, nàng rất thích đá quý rực rỡ nên cha nàng từng trộm hạt bảo châu bảy màu quý giá của đại trưởng lão tiên môn vì nàng. Khi nàng thích nuôi gà con lông xù xù, cha nàng lại trộm trứng của linh thú vương - Xích Viêm Điểu vừa mới ấp về cho nàng.
Vì vậy, cuộc sống của nàng cùng cha hoặc là trên đường đánh nhau, hoặc là trên đường cướp bảo vật. Nếu có đạt được công đức, hẳn cũng đã bị cha con nàng tiêu hao hết sạch.
Không ngờ lần này vô tình tích cóp được công đức, lại còn tăng thêm tu vi. Đây quả là một niềm vui ngoài ý muốn.
Tuy nói là hành động vô tình, nhưng khi thu được lợi ích, Tống Minh Diên không hề bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào trên đường. Các trại thổ phỉ ven đường đều bị nàng càn quét, từ binh khí, ngựa chiến cho đến lương thực và gia súc mà chúng cướp được – tất cả đều không thoát khỏi tay nàng.
Khi có thời gian, nàng liền đi quanh các thôn làng lấy lương thực dự trữ, còn khi gấp gáp, nàng thu dọn đồ vật xong là lập tức rời đi, không hề câu nệ nhiều ít.