Tống Minh Diên khẽ thở dài: "Ban đầu, giúp Lục gia vì A Nghiên."
Điều là sự thật thể phủ nhận. Sau đó, lý do nàng tâm ý giúp đỡ là vì Lục gia dành cho nàng bao che chở.
Nàng vốn là vô tình, nếu Lục gia giữ gìn nàng, quan tâm nàng một cách chân thành, dù nàng hứa hẹn cũng chỉ giúp họ thoát khỏi kiếp lưu đày, chẳng cần phí công thêm.
Nàng tiếc nhận lòng của khác, cũng ngại đối với . Nếu sẵn lòng vì nàng mà vượt sông lửa, vì nàng lẻ loi một ? Nàng và Lục gia chính là nương tựa lẫn .
"Hiện tại, giúp Lục gia là phát từ tâm can, vì A Nghiên, cũng chẳng do ước định với ngươi, mà chỉ vì thế. Vậy nên, chẳng cần gì đến ân tình."
Lục Bùi Phong nhẹ nhàng cởi giày của nàng, thả đôi chân trần làn nước ấm: "Vậy, bao giờ nàng mới trở về dung mạo ban đầu?"
Sự bám riết truy vấn của khiến Tống Minh Diên nghi ngờ, nàng đùa cợt: "Ngươi thực sự báo ân, chỉ là vốn trông thế nào?"
Nàng mỉm trêu chọc: "Hiện tại thể đổi dung mạo thật, bởi sợ nhan sắc quá mức xinh của sẽ khiến ngươi nhất kiến chung tình mất thôi."
Trong gian, nàng vô linh dược quý giá, đều là những thứ nàng tích góp để giúp cha sống năm xưa, nhưng hiện tại tu vi của nàng đủ để sử dụng.
Giờ nàng mới ở sơ linh cảnh ngũ cấp, lấy bảo vật trong gian mà gặp trở ngại, ít nhất đạt tới thông linh cảnh.
Lục Bùi Phong thoáng dừng , bình thản đáp: "Ta sẽ nhất kiến chung tình."
Vì sớm chung tình .
Tống Minh Diên nghi ngờ lời , thật câu thử thách khi nãy cũng chỉ là đùa vui, bởi lẽ hành động của đêm nay thật sự khiến nàng thấy khác lạ, đến mức nàng suýt nữa cho rằng ý gì với .
Dù , chuyện tạo thể mới cũng cần sớm đưa kế hoạch, chỉ vì nàng mà còn vì cả A Nghiên. Dung mạo và phận của A Nghiên thể giữ như cũ , điều đó quá nguy hiểm.
Cẩu hoàng đế để mắt đến nàng, dù che giấu thế nào cũng thể loại bỏ hiểm nguy.
Sau khi lau sạch vết thương cho Tống Minh Diên, Lục Bùi Phong tự đến phòng bếp, lấy thêm nước để rửa mặt.
Thừa dịp rời , Tống Minh Diên nhanh chóng leo lên giường, nhích phía trong, để vị trí bên ngoài cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-211.html.]
Khi Lục Bùi Phong , tay nàng cầm sẵn hòm thuốc nhỏ lấy từ gian riêng. Nàng khẽ vẫy tay: "Lại đây, bôi thuốc cho ngươi."
Lục Bùi Phong bước tới, trong lòng trào dâng cảm giác yên bình hiếm , tựa như lúc cùng A Diên chính là một đôi phu thê bình thường. Quả nhiên, đám quấy rầy, thời gian ở bên A Diên tựa như năm tháng an lành, thanh tĩnh.
DTV
Tống Minh Diên tháo băng gạc tay , vết thương dữ tợn vẫn còn đó khiến khỏi rùng .
Nàng suy nghĩ một lát, lấy thêm một viên đan dược khả năng chữa trị vết thương cho uống.
Vết thương từ từ khép tốc độ mắt thường cũng thể thấy . Thấy Lục Bùi Phong chăm chú, Tống Minh Diên giải thích: "Ngươi chẳng chăm sóc ? Vết thương mau lành thì càng tiện hơn. Nếu ngại khác phát hiện, thì cứ quấn băng là ."
Nói , nàng tỉ mỉ quấn vài vòng băng gạc lên tay , còn cẩn thận thắt một nút thẩm mỹ.
"Được." Lục Bùi Phong thuận thế trèo lên giường, nhỏ giọng : "Vậy để giúp ngươi cởi áo."
Trước đây, viện cớ sợ khác phát hiện để tìm cơ hội gần gũi A Diên, nhưng giờ đây, rõ ràng cách hơn.
Chỉ nghĩ đến việc từ nay thể danh chính ngôn thuận mà chăm sóc cho A Diên, khóe miệng Lục Bùi Phong khẽ nhếch lên, niềm vui nho nhỏ trào dâng trong lòng.
Tống Minh Diên ngẩn , suýt nữa nghĩ lầm, cởi áo? Kẻ thường ngày chỉ cần vài câu đùa đỏ mặt, giờ đây chủ động giúp nàng cởi áo ?
là mặt dày lên thật!
Nghĩ đến việc A Nghiên vẫn đang ở trong gian dưỡng thương, xung quanh vắng lặng, Tống Minh Diên thoáng chớp mắt, lòng nảy chút ý .
"Vậy ngươi cứ cởi , xem ngươi thế nào."
Nàng tin thực sự dám động thủ.
Nào ngờ, nam nhân thanh lãnh đột nhiên cúi , một đôi tay to với khớp xương rõ ràng chậm rãi vươn tới bên hông nàng, kéo lấy đai lưng.
Động tác bất ngờ khiến Tống Minh Diên giật . Không chứ, thật ?
Ánh mắt nàng chút hoang mang, vội đè tay lên đai lưng: "Ta bảo ngươi tự cởi áo của mà, tự cởi cho bản ngươi, hiểu ?"