Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-06-30 10:05:39
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ vậy, lão thê thôn trưởng liền nói: "Trong bếp có nước ấm, các vị đi đường phong trần vất vả, tuy điều kiện chẳng có gì tốt, nhưng lát nữa ta sẽ mang nước ấm đến để lão phu nhân và các vị rửa mặt, nghỉ ngơi cho an giấc."

"Có gì cần thiết xin cứ phân phó, chúng ta nguyện hết sức phục vụ."

Lục lão phu nhân nhẹ nhàng từ chối: "Làm sao mà dám phiền lão tỷ muội như vậy. Cả thôn đã chiếu cố chúng tôi rất chu đáo rồi, việc nhỏ này chúng tôi có thể tự lo liệu được."

Nhưng lão thê của thôn trưởng vẫn khăng khăng muốn chuẩn bị nước ấm, Lục lão phu nhân thấy khó lòng để một lão nhân gia như vậy phải bận rộn vì mình, bèn bảo con dâu theo bà ấy đi hỗ trợ.

Nhà cửa trong thôn vốn không rộng rãi như giường lớn ở trạm dịch, một gian phòng ở đây nhiều nhất cũng chỉ chứa được năm sáu người, khác xa giường chung có thể ở tới mười mấy người. Nhưng trong thôn nhà cửa cũng không ít, nơi ở thoải mái đủ cho cả nhà ân nhân an giấc.

Vậy là, ngoài Lục lão phu nhân, vài vị phu nhân nhà họ Lục và Hạnh Nhi nghỉ lại nhà thôn trưởng, thì Tống Minh Diên cùng Lục Bùi Phong và mấy đứa trẻ tá túc tại nhà đại nương ở sát bên.

Còn lại Ngô Đạt và đám quan sai khác đều được sắp xếp nghỉ lại trong nhà thôn dân gần đó.

"Vài căn phòng này vốn là của mấy đứa con ta, giờ một đứa đã gả sang thôn bên, một đứa khác cũng đã thành gia lập thất, ở hẳn trên trấn, trong nhà giờ chỉ còn lại hai vợ chồng già chúng ta, rất ít khi được dịp đông vui thế này." Triệu đại nương vừa cười vừa nói, vừa loay hoay sắp xếp lại giường đất.

Nghĩ đến đôi vợ chồng trẻ trước mắt mới tân hôn chưa được bao lâu, bà ấy tủm tỉm nói: "Vợ chồng trẻ thì ở gian phòng này nhé, đây là phòng của con trai và con dâu ta ở lúc tân hôn, giờ con chúng cũng đã ba tuổi rồi, ngày thường ngoan ngoãn lanh lợi, giống hệt mấy đứa nhỏ nhà các vị."

"Mấy đứa nhỏ thì ở gian kia, không cần lo gì cả, để đó đại nương đây sẽ lo chu đáo. Các vị cứ an tâm mà nghỉ ngơi."

Dứt lời, bà ấy không đợi đám trẻ phản đối, liền như dắt đàn gà con, dắt chúng sang một gian phòng khác.

Ninh Ninh vội vàng nắm lấy tay đại nương, kêu lên: "Tẩu tẩu! Ta muốn ngủ cùng tẩu tẩu, không có tẩu tẩu ở cạnh, Ninh Ninh cô đơn, khó mà ngủ được!"

Lục Bùi Xa cũng ngao ngao phụ họa: "Tẩu tẩu, ta cũng muốn ngủ với tẩu tẩu! Tẩu tẩu theo chúng ta đi ngủ đi, còn đại ca cứ ngủ một mình! Đại ca lớn rồi, chắc chắn tự ngủ được!"

Lục Bùi Thanh và Lục Bùi An không nói gì, nhưng vẫn len lén nhìn vào phòng, ánh mắt tha thiết đầy mong đợi.

Triệu đại nương không ngờ mấy đứa nhỏ lại bám tẩu tẩu đến thế, chỉ vừa đi ra ngoài vài bước, bà ấy mới quay đi không để ý, bọn trẻ đã như đám cún nhỏ, vui mừng phe phẩy đuôi lao thẳng về phía cửa.

DTV

"Hắc hắc, tẩu tẩu, ta tới đây!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-208.html.]

"Tẩu tẩu, ta muốn ngủ cùng tẩu tẩu!"

"Tẩu tẩu..."

Tống Minh Diên mỉm cười, còn chưa kịp đáp lời thì "rầm" một tiếng, cửa phòng đã bị đóng lại.

Thiếu chút nữa là đụng thẳng vào cửa, đám nhóc con tức tối nghĩ: Cái tên xú đại ca này quả nhiên là trở ngại lớn nhất giữa chúng ta và tẩu tẩu, hắn chính là ông trời phái xuống để chia cắt chúng ta với tẩu tẩu!

Ninh Ninh giận đến mức cào cửa, hậm hực nói: "Đại ca, mau mở cửa ra! Nếu huynh không mở, tình huynh muội ít ỏi của chúng ta sẽ đứt đoạn từ đây!"

Lục Bùi Thanh thì thào, ra vẻ bày mưu tính kế: "Ninh Ninh, hay là chúng ta trèo cửa sổ đi. Chắc chắn cửa sổ không khoá đâu!"

Tiểu cô nương vốn đang ghé sát vào cửa, hai mắt bỗng sáng lên, lập tức xách váy xông ra ngoài.

Triệu đại nương đứng một bên nhìn đám nhóc rắp tâm trèo cửa sổ, không khỏi thầm nghĩ: Trời ơi, mấy đứa nhóc này còn non lắm, mấy lời nói ấy e rằng quá sớm rồi. Trời cũng thật biết trêu người, có đám đệ muội thế này, không biết đến bao giờ Lục thiếu tướng quân mới có thể ôm được con mình đây!

Bọn trẻ phấn khích chạy đến bên cửa sổ, hào hứng gọi nhỏ: "Tẩu tẩu, chúng ta tới rồi!"

"Ninh Ninh, muội đạp lên vai ta mà trèo lên. Suỵt! Khẽ thôi, đừng để đại ca nghe thấy!"

Tiểu cô nương Ninh Ninh rón rén trèo lên, nhờ sự trợ giúp của các ca ca mà cuối cùng cũng leo tới cạnh cửa sổ. Nào ngờ, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy khuôn mặt lạnh như băng của đại ca mình đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức sụ xuống.

"Cạch" một tiếng——

Cửa sổ bị đóng chặt lại.

Tiểu cô nương chán nản trèo xuống, gương mặt nhỏ đầy thất vọng: "Chờ đến khi đại ca già rồi, chúng ta đuổi hắn ra khỏi nhà có được không?"

"Vì sao không đuổi ngay bây giờ?"

"Vì hiện tại chúng ta đánh không lại đại ca mà!"

Nếu tẩu tẩu có thể cho bọn họ thuốc tăng lực mà không có giới hạn thời gian thì tốt quá, khi ấy bọn họ sẽ hợp sức dạy cho đại ca một trận nên thân!

Loading...