Lời của Lục Bùi Phong còn chưa kịp dứt, mấy đứa nhỏ đã đồng loạt đứng bật dậy, đứa nào cũng tranh nhau:
"Đại ca, để ta gắp cho ngươi!"
"Đây, miếng cá tươi ngon nhất, đại ca ăn đi, ngươi muốn ăn gì, chúng ta sẽ gắp cho ngươi!"
Lục Bùi Phong cầm đũa, nhận ra một điều rõ ràng: Chướng ngại lớn nhất giữa hắn và A Diên, có lẽ không phải là lời hứa trước đây, mà chính là mấy tiểu tử lúc nào cũng chen ngang này!
Nhìn cảnh huynh đệ hoà thuận như vậy, mọi người không khỏi mỉm cười.
DTV
"Lão phu nhân và chư vị phu nhân thật khéo dạy dỗ, xem tình cảm huynh đệ, huynh muội nhà ngài thân thiết biết bao, không giống hai đứa nhóc nhà ta, suốt ngày cãi nhau gà bay chó sủa!"
"Đúng vậy, còn nhỏ thế đã biết gắp đồ ăn cho huynh trưởng, ngoan ngoãn thế này đúng là đáng yêu."
Trong lòng Lục Bùi Phong âm thầm hừ lạnh, ánh mắt hắn và bọn nhóc con như tia lửa va chạm.
Lục lão phu nhân khẽ liếc nhìn Lục Bùi Phong, trong lòng âm thầm cân nhắc. Đại tôn tử của bà tay bị thương cũng chẳng đến nỗi nào, lại có thể tự tay gắp thức ăn mà ăn một bữa cơm thì có khó khăn gì đâu. Hơn nữa, tay trái hắn có thể viết chữ, chẳng lẽ ăn một bữa cơm lại bất tiện đến vậy?
Nghĩ rồi lại không chắc chắn, Lục lão phu nhân tiếp tục vừa gắp thức ăn cho Diên Diên và đám tiểu tể tử, vừa ngấm ngầm quan sát.
Thế nhưng, Lục Bùi Phong lại điềm nhiên như không, ánh mắt chỉ thoáng nhìn qua mấy đệ đệ, muội muội, không hề lộ ra điều gì đáng nghi.
Chẳng lẽ là bà suy nghĩ nhiều?
Thấy mấy tiểu nhân nhi đều tranh nhau gắp món ngon cho Diên Diên, mà hắn - đại tôn tử của bà vẫn không động đậy, Lục lão phu nhân không khỏi thầm trách, hận hắn không đủ chín chắn, đành giả vờ như không để ý nữa.
Thật ra Lục Bùi Phong cũng muốn gắp thức ăn cho Diên Diên, thậm chí còn mong trong chén nàng sẽ có món ăn do hắn gắp. Nhưng mỗi lần hắn vừa đưa đũa ra, lại bị mấy tiểu quỷ chặn lại.
"Đại ca, tay trái của huynh không tiện mà, để ta gắp giúp!"
"Đại ca, huynh muốn ăn món này phải không? Để ta gắp cho huynh!"
"Đại ca... Đại ca..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-205.html.]
Một bữa cơm mà Lục Bùi Phong nghe hai chữ "Đại ca" không ngớt, khiến thái dương giật giật đến đau nhức. Hắn thở dài buông đũa, liếc mắt nhìn đám nhóc một cái, đầy vẻ nhẫn nại. Đợi xem, đợi xem khi nào địa vị của hắn trong lòng A Diên vượt mặt mấy đứa...
"Bây giờ ăn đi."
Tống Minh Diên bất chợt gắp một viên thịt cho hắn, viên thịt lăn tròn trong chén khiến cả bàn đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Lục lão phu nhân khẽ khựng lại, Lục Đại phu nhân chăm chú, mấy vị phu nhân khác của Lục gia cũng ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Bùi Phong.
Diên Diên gắp đồ ăn cho mà hắn dám không ăn thử xem!
Nghĩ đến lần nào đó trong bữa tiệc gia tộc, khi một vị biểu tiểu thư xa thân gắp thức ăn cho hắn, Lục Bùi Phong liền lạnh mặt bỏ hết cả bát đũa mà đứng dậy, mọi người không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Nếu hắn dám đối xử như vậy với Diên Diên...
Lục lão phu nhân khẽ sờ vào cây trượng, các vị phu nhân trong Lục gia cũng siết chặt đũa trong tay, còn mấy tiểu nhân thì trừng mắt lườm hắn như muốn nói: Đừng hòng cướp tẩu tẩu của chúng ta!
Lục Bùi Phong dừng lại một chút, sau đó, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, hắn nhặt đũa lên, phớt lờ ánh mắt tức tối của mấy tiểu quỷ, gắp viên thịt lên và cắn một miếng.
Thịt viên như tan trong miệng, hắn gật đầu nói: "Rất ngon."
Hừm, thằng nhóc này coi như biết điều!
Lục lão phu nhân hài lòng rời tay khỏi quải trượng, các vị phu nhân cũng thả lỏng đũa, tiếp tục bữa cơm, cảm thấy sự uy h.i.ế.p vừa nãy đã có hiệu quả.
Tiểu tử này không thông suốt thì cũng được, đến khi họ tìm được cho Diên Diên một nam nhân vừa ôn nhu, vừa thấu hiếu lòng người, để nàng trở thành nữ nhi của mình cũng chẳng tệ.
Sau bữa cơm, thôn dân mới mang phần cơm thừa cho Lục nhị lão gia và những người khác. Sau ba ngày chỉ uống nước gạo, trên đường chỉ ăn chút cám và màn thầu, giờ đây tộc nhân Lục gia ai nấy đều đói đến độ bụng dán sát vào lưng.
Nhìn thấy thức ăn, họ liền vồ vào, bất chấp đó là cơm thừa canh cặn mà ăn ngấu nghiến.
Ai mà ngờ được, mới hôm nào còn dùng toàn sơn hào hải vị, giờ đây bọn họ lại phải tranh nhau từng hớp cháo.
Lục Hương Như vừa từ cơn hôn mê tỉnh dậy, nhìn thấy chân mình đã bị bẻ gãy, đôi mắt nàng ta lập tức tối sầm, lại ngất đi, chẳng rõ vì đau đớn hay vì nỗi sợ hãi từ vết thương ghê rợn ấy mà không chịu nổi.
Lần cuối cùng tỉnh lại, Lục Hương Như dường như đã bị ép phải chấp nhận sự thật phũ phàng. Đôi mắt nàng ta giờ đây không còn giọt lệ nào, hơi thở cũng toát ra một vẻ u tối đến cùng cực.