Tống Minh Diên lấy từ Linh Bảo Các ra vài lá bùa hộ thân và pháp bảo, gắn ngọc hộ thân vào dây thừng và đeo cho bọn trẻ.
Sau đó, nàng đưa mỗi đứa một viên đan dược đen tuyền.
"Được rồi, các đệ muốn chơi thế nào thì cứ chơi, tẩu tẩu đi thu xếp một vài thứ, khi trở về sẽ đến đón các đệ."
Ba tiểu tử còn hơi do dự, nhưng Ninh Ninh đã vèo một cái, chạy mất dạng: "Tẩu tẩu, vậy Ninh Ninh đi nhé, đừng nhớ Ninh Ninh quá nha!"
"... !"
"Ở bên kia! Bắt lấy bọn chúng, đừng để chúng chạy thoát!"
Mấy tiểu tử giật mình, chẳng chần chừ thêm, lập tức nuốt viên đan dược đen tuyền kia vào rồi chân ngắn chạy theo.
DTV
Tống Minh Diên chờ bọn nhóc đi xa, sau đó mới hướng về phía hầm cất giấu tài bảo của Hắc Hổ trại mà tiến tới. Nàng cẩn thận dùng thần thức theo dõi đám tiểu quỷ đang chạy trốn, phòng khi có bất trắc xảy ra thì nàng có thể lập tức can thiệp.
Trên đường gặp người, nàng đều nhẹ nhàng xóa ký ức, đánh choáng rồi trói lại.
Hắc Hổ Trại không chỉ chuyên cướp bóc dân làng ở khu vực xung quanh, mà còn phục kích người đi đường và các đoàn xe qua lại Lang Sơn cổ đạo. Đời trước, khi trại chủ trước còn tại vị, bọn họ chưa dám hoành hành ngang ngược như vậy. Mãi đến khi tên Mặt Thẹo lên nắm quyền, Hắc Hổ Trại mới ngày càng trở nên hung hăng, coi thường cả quan sai.
Sau nhiều năm tích lũy, Hắc Hổ Trại đã gom góp được một lượng tài sản khổng lồ. Tầng hầm ngầm chứa đầy vàng bạc châu báu cùng da thú săn được, thậm chí có cả da người.
Từ trí nhớ thu thập được, nàng biết rằng những tấm da người này là để chế tạo cung da người, một thứ mà bọn sơn phỉ thường dùng để ăn mừng sau những trận cướp bóc.
Tống Minh Diên búng tay, biến da người thành tro bụi. Nàng lấy một nửa số da thú và châu báu cất vào không gian, phần còn lại gồm lương thực và gia súc thì để lại cho dân làng Mã Gia Thôn xử lý.
Sau khi xóa sạch mọi dấu vết, nàng lập tức rời khỏi tầng hầm ngầm.
Bên kia.
Lũ tiểu quỷ vừa chạy vừa nhao nhao cười nhạo, còn bọn sơn phỉ cầm đao đang thở hồng hộc đuổi theo phía sau. Giữa trời đông giá rét, mặt họ đỏ bừng, cả người đẫm mồ hôi vì mải rượt đuổi.
"Đứng lại! Lũ nhãi ranh kia, dừng lại cho ta!"
Mệt c.h.ế.t đi được! Ai mà ngờ mấy nhãi con này lại chạy nhanh như vậy chứ, chẳng khác nào khỉ con!
"Lêu lêu! Đuổi không kịp đâu, tức c.h.ế.t ngươi đi!"
Lục Tư Ninh với đôi chân ngắn cũn chạy nhanh đến mức gần như bốc khói, vừa chạy vừa quay đầu làm mặt quỷ chọc tức đám sơn phỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-202.html.]
Ba đứa nhãi còn lại thấy bọn sơn phỉ tức giận đến mức trừng mắt, khói xì ra từ mũi, thì sợ hãi nhưng cũng thấy thích thú, liền kéo tay muội muội chạy nhanh hơn.
Không hiểu sao, bọn chúng lại thấy toàn thân tràn đầy sức lực, cứ chạy mãi mà chẳng thấy mệt.
Lũ nhóc vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, nên không để ý đến phía trước, đ.â.m sầm vào một toán sơn phỉ khác vừa xuất hiện, khiến tất cả ngã nhào ra đất.
"Ai da!"
Ninh Ninh xoa xoa mông, thầm nghĩ, lạ thật, sao chẳng thấy đau gì cả.
Bộ dạng nhe răng trợn mắt vì tưởng rằng sẽ đau của cô bé lập tức biến mất.
Tên sơn phỉ đuổi theo phía sau nhân cơ hội tiến lên, quát lớn: "Các ngươi là ai? Từ đâu tới đây? Nói thật mau! Nếu không, ta chém!"
Bọn trẻ im lặng, đầu óc vẫn chỉ nghĩ về việc làm sao mà ngã mạnh vậy mà không đau. Chúng ngẫm lại, chẳng lẽ mình luyện được "mình đồng m.ô.n.g thép" từ bao giờ rồi?
Thấy bọn trẻ không trả lời, tên sơn phỉ cầm đầu nhếch mép, ánh mắt hung ác quét một lượt, mũi đao chỉ vào Ninh Ninh: "Bắt con nhãi con kia lại cho ta! Để xem là miệng ngươi cứng hay là đao của ta sắc!"
Ba người ca ca của cô bé lập tức bò dậy, chắn trước mặt muội muội, nhưng không ngờ Ninh Ninh lại trườn như thằn lằn, chui qua chân bọn họ, định tiến về phía tên sơn phỉ.
"Trời ơi!"
Mấy người ca ca suýt thì tối sầm mặt, cuống cuồng nắm lấy chân cô bé, giữ lại kịp lúc để cô bé khỏi nhào đến trước mặt tên sơn phỉ.
Ninh Ninh ngẩn người, quay lại trách: "Ca ca, sao các huynh lại kéo chân muội?"
"Ninh Ninh, quay lại đi, chúng ta không đánh lại bọn chúng đâu." Lục Bùi An vừa nói vừa lắc đầu, lòng đầy sợ hãi và lo lắng, tay không ngừng giữ chặt muội muội.
"Không đâu! Đánh thắng được mà!"
Ninh Ninh tay chân luống cuống giãy giụa, tiếp tục bò về phía trước.
Ca ca giữ chặt: "Không đánh nổi."
Bọn họ kéo mà còn thoát không nổi, làm sao có thể đánh lại đám thổ phỉ hung ác này!
Ninh Ninh cãi lại: "Đánh thắng được!"
Lũ sơn phỉ nghe thấy liền phá lên cười, kẻ cầm đầu cười ngạo nghễ: "Ta có nghe lầm không đấy? Con nhãi con này nói có thể đánh thắng ta? Ha ha ha! Đúng là nực cười, lão tử ra trận còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, còn dám khoác lác!"
Hắn ta khiêu khích: "Ngươi dám thử đánh ta một quyền không?"