Vài lớn hợp sức mới ghìm con lợn im. Nước sôi dội lên, lông lợn cạo sạch, mổ bụng, lấy hết ngũ tạng lục phủ , đầy ắp cả một thùng lớn.
Thôn trưởng chỉ huy đồ tể lựa miếng thịt ngon nhất để dành đãi khách.
"Phần thịt ở chân hãy giữ , ân nhân còn đày, đường đến Ung Châu xa xôi, điều kiện gian khổ, chúng chẳng gì quý giá để biếu, nên mong ân nhân mang miếng thịt theo dọc đường mà ăn."
"Chúng ăn ít một chút cũng , ở đây vẫn thể nuôi thêm. Không còn Hắc Hổ Trại quấy rối, năm lương thực chắc chắn sẽ dư dả."
Lũ trẻ con trong thôn tay cầm lạc, hạt dẻ khô, lớn việc tay chân thoăn thoắt, gật đầu hưởng ứng lời thôn trưởng.
"Để dành cho ân nhân ăn! Ta ăn!"
"Ân nhân là hùng, giúp chúng đuổi lũ xa , nàng thật là lợi hại!"
"Sau cũng giống như ân nhân, hiệp sĩ hùng, c.h.é.m đầu bọn xa!"
Mấy đứa nhỏ tay áo căng phồng vì chứa đầy kẹo bánh, thấy ai cũng yêu quý ân nhân, chúng hăng hái gật đầu.
Nghe các nhóc củ cải trong thôn khen tẩu tẩu của , Lục Bùi Xa ưỡn n.g.ự.c tự hào: Không sai, tẩu tẩu của bọn là giỏi nhất!
"Ta cho các ngươi , tẩu tẩu của lợi hại lắm! Đám cưỡi ngựa, tay cầm đao dài mà cũng chẳng gì nàng! Nàng chỉ cần vung tay là đánh ngã tên đại đương gia xuống ngựa, đó một chân dẫm lên mặt ..."
Lục Bùi Xa diễn tả đầy tự hào, mắt sáng lấp lánh khi nhắc cảnh tượng lúc đó.
Mấy đứa nhỏ xung quanh xong thì hâm mộ vô cùng.
"Ta đưa tất cả đồ ăn của cho ngươi, chỉ cần cho của tẩu tẩu ngươi thôi, ?"
"Ta cũng ! Có thể để gọi ân nhân là tẩu tẩu ?"
"Không !" Lục Bùi Xa chút do dự từ chối, vẻ mặt cảnh giác: "Nếu ngươi giành tẩu tẩu của , chúng sẽ vẫn là bằng hữu."
Một đứa nhỏ rụt rè hỏi: "Thế chúng bằng hữu ?"
"???"
"Không ! Chúng chỉ thể là bằng hữu thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-200.html.]
"Ồ." Lũ trẻ vô cùng thất vọng.
Thấy chúng vẫn còn lưu luyến tẩu tẩu của , ba tiểu tử Lục gia liền tranh thủ chạy nhanh khỏi chỗ g.i.ế.c lợn.
Suýt chút nữa thì để mất tẩu tẩu tay lũ nhóc khác, thật nguy hiểm mà!
Khi Tống Minh Diên bước tới, ba tiểu tử mắt sáng rỡ, lập tức chạy tới, đồng loạt đem những hạt dẻ khô và lạc mới nhận cho nàng.
Bộ dáng của chúng y hệt những chú sóc nhỏ ngừng bới tìm thức ăn.
"Tẩu tẩu, cho tẩu !"
"Ta cũng , tẩu tẩu, cái ngọt lắm! Tẩu ăn thử !"
Tống Minh Diên mỉm nhận lấy từng món từ bọn trẻ, dịu dàng : "Ta tới tìm thôn trưởng."
Nghe thấy tiếng gọi, thôn trưởng định đầu thì một đám trẻ con xúm , đẩy bước chân về phía Tống Minh Diên.
Vừa tới mặt nàng, đám trẻ liền lúng túng xô đẩy , đứa ngượng ngùng trốn phía , đứa mở to đôi mắt long lanh, tiến sát từng chút, từng chút một gần nàng.
Thôn trưởng cố giữ cho vững, thấy Tống Minh Diên thì nở một nụ hiền hoà, chất phác: "Thiếu phu nhân đến đây chuyện gì ?"
Đã bao năm, lão thôn trưởng từng gặp qua ai xinh như thế, giống như tiên tử bước từ bức tranh, môi hồng răng trắng, dung mạo thanh nhã, khiến mà quên cả trần tục. Thôn trưởng vốn là nghiêm cẩn, giờ thấy ông năng bỗng nhẹ nhàng, cẩn trọng hơn.
Tống Minh Diên khẽ nhéo tay Lục Bùi An đang nắm lấy góc áo , cảm thấy đám nhóc dường như thích hành động .
Nàng nhớ tới mục đích đến đây, liền : "Ta tới để bàn với ngài chuyện Hắc Hổ Trại."
Thôn trưởng , vội xua bọn trẻ tản , cùng Tống Minh Diên đến đất trống bên cây hồng già sân.
"Đầu lĩnh Hắc Hổ Trại - tên đại hán mặt sẹo chết, hiện giờ thành viên chủ lực của bọn chúng cũng hầu như bắt hết. Trong trại hiện tại chỉ còn một đám lâu la yếu kém, chẳng thể nên trò trống gì."
DTV
Thôn trưởng , trong lòng thoáng rúng động, dường như đoán điều nàng tiếp theo.
Tống Minh Diên tiếp lời: "Nếu ngài lấy lương thực và gia súc chúng cướp , thì hãy tập hợp thanh niên tráng kiện trong thôn, nhân lúc bọn chúng còn kịp chuyển đồ , kéo đến Hắc Hổ Trại cướp . Biết còn thể cứu những cô nương chúng bắt."
Nhờ trí nhớ của , Tống Minh Diên nắm rõ tình hình mắt của Hắc Hổ Trại như lòng bàn tay. Toàn bộ sơn trại chỉ sáu, bảy chục , trong đó lực lượng chiến đấu chủ yếu do Vương Thiên Bá dẫn dắt.
Hiện giờ, trong trại chỉ còn mười mấy trông coi, còn đều là một đám yếu đuối.