Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:09:01
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Ninh tuy nghịch ngợm, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, gặp chuyện chấn kinh như thế sao lại không sợ? Huống chi con bé từng trải qua tình cảnh rơi xuống vách núi, người lớn nhìn vào còn thấy kinh tâm, nhưng Ninh Ninh lại không hề tỏ ra sợ hãi.

Thật ra không phải là cô bé không sợ, mà là vì đã có người đứng ra che chắn mọi nguy hiểm trước mắt.

Lục Nhị phu nhân cảm động, khoé mắt đỏ hoe: "Ta biết, ân tình này của Diên Diên, ta sẽ mãi khắc ghi."

"Tiểu nha đầu kia cứ dính lấy Diên Diên cũng là có lý do. Nếu là người khác, ta ắt đã ghen tị, cho rằng con gái thân thiết với người ngoài hơn mẹ ruột, nhưng với Diên Diên, thật sự rất đáng giá."

Lục Tứ phu nhân khẽ cười, quả thực Diên Diên đối với mấy đứa nhỏ rất tốt, bà cũng có chút hâm mộ. Con gái nhà mình dù thân thiết với ai nàng đều lo lắng, nhưng thân thiết với Diên Diên, bà hoàn toàn yên tâm.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Lục Nhị phu nhân ngồi dậy, thấy Lục Tứ phu nhân đang ôm một sọt chỉ thêu trong lòng.

"Ta thấy Diên Diên thích đồ thêu hoa, nên cố tình chọn chiếc áo choàng này, thêu thêm vài đóa hoa cho nàng. Cô nương nhà ai mà chẳng ưa thích những thứ đẹp đẽ." Lục Tứ phu nhân khẽ nói, ánh mắt dịu dàng nhìn lớp chỉ thêu mịn màng trên áo. Họ ăn mặc mộc mạc cũng là do hoàn cảnh ép buộc, nhưng bà luôn muốn trong khả năng cho phép vẫn phải dành cho Diên Diên những điều tốt đẹp nhất.

Lục Nhị phu nhân nhìn kỹ, thấy chiếc áo choàng trắng mua từ huyện Phù Dương được Lục Tứ phu nhân tỉ mỉ thêu một đoá hoa ô diều bằng chỉ tím, như bươm bướm giữa trời xanh, tinh xảo đẹp đẽ vô cùng.

"Ngươi khéo tay, chắc chắn Diên Diên sẽ thích. Đợi đến lúc chúng ta đến nơi lưu đày, ta nhất định phải mở tửu lâu, kiếm thêm chút tiền rồi sẽ sắm cho Diên Diên những loại vải tốt nhất!" Lục Nhị phu nhân hứa hẹn với nụ cười ấm áp, lòng dâng trào niềm hy vọng.

Lục Đại phu nhân nghe cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng dấy lên một chút lo âu. Bà không giỏi nấu nướng bằng nhị đệ muội, thêu thùa lại kém tứ đệ muội, nếu họ làm Diên Diên yêu thích, vậy bà còn biết làm gì để thân thiết với đứa nhỏ này đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Đại phu nhân chợt nhớ mình tuy không tinh thông thêu thùa hay nấu nướng, nhưng lại rất am hiểu việc quản lý gia đình. Nghĩ lại, quả thực không thể cứ theo khuôn mẫu tiểu thư khuê các mà bồi dưỡng Diên Diên được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-195.html.]

Dẫu sao, bà cũng biết làm bánh đào hoa và rượu đào, miễn cưỡng cũng có thể ra dáng một chút. Lĩnh Nam nhiều cây đào, đợi đến nơi lưu đày, bà sẽ trồng thêm ít cây đào, rồi làm bánh và rượu cho Diên Diên, chắc nàng sẽ thích.

Trong lòng mỗi người đều ôm tâm tư riêng, mải nghĩ về Diên Diên mà chẳng để tâm đến trượng phu mình là mấy.

Đoàn người đi thêm hai dặm sau khi ra khỏi cánh rừng, cuối cùng cũng đến ngôi thôn nhỏ mà Ngô Đạt đã nhắc tới.

DTV

Thôn nhỏ này chỉ có vài chục nóc nhà, không lớn lắm. Khi vừa đến cổng thôn, họ gặp ngay một lão tiều phu đang gùi bó củi nặng. Nghe được động tĩnh phía sau, lão tiều phu quay lại, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía đoàn người, lập tức sợ hãi, vứt cả bó củi và vụt chạy nhanh như bay.

"Lão..." Ngô Đạt vừa mở miệng định gọi người, nhưng chưa kịp nói hết lời đã trố mắt kinh ngạc. Một lão tiều phu sáu, bảy mươi tuổi mà lại có thể chạy nhanh như vậy trong trời gió tuyết, đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Lục lão phu nhân thấy cảnh tượng ấy, liền nói: "Chúng ta cứ tạm dừng ở cửa thôn, Tiểu Ngô, hay là ngươi vào thôn hỏi thôn trưởng xem có thể cho chúng ta nghỉ chân qua đêm hay không, đừng dọa người trong thôn."

Ngô Đạt đồng ý, vừa định dắt theo hai người tiến vào thôn thì từ phía ngõ có tiếng động. Nhìn lại thì thấy lão tiều phu vừa rồi đang dẫn theo một đám hương thân, ai nấy hùng hổ kéo đến, người thì cầm đao, người lại cầm cuốc.

"Thôn trưởng, chính là bọn họ!" Lão tiều phu vừa thở hổn hển vừa giơ rìu chỉ vào đoàn người.

Phía sau lão là mười mấy hương dân, có cả những cụ già bảy, tám mươi tuổi, cho đến bọn trẻ chỉ mới ba, bốn tuổi cũng mang theo d.a.o chẻ củi và gậy gỗ. Ai nấy đều trong tư thế phòng bị, như thể đang chuẩn bị đối mặt với kẻ thù lớn.

Ngô Đạt chưa kịp vào thôn hỏi, thì người trong thôn đã tự kéo nhau ra ngoài đón tiếp.

Thấy mấy người ăn mặc phục trang quan sai của huyện nha, lão thôn trưởng khẽ hắng giọng, thần sắc có phần căng thẳng nhưng vẫn giữ vẻ cảnh giác, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi là ai, tới đây có chuyện gì?"

Vì có chuyện cần nhờ cậy, Ngô Đạt hạ giọng, bày ra vẻ cung kính: "Lão gia tử, chúng ta từ Lang Sơn Cổ Đạo vòng qua nơi này để áp giải tù nhân lưu đày. Chỉ muốn xin phép tá túc một đêm, liệu có thể hay không làm phiền chư vị?"

Loading...