Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:54
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhớ đến việc mình vừa ôm đại ca mà làm nũng, cả ba đứa mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Đáng giận, chúng chỉ muốn dính lấy tẩu tẩu thôi mà!

DTV

Lục Bùi Phong đứng yên tại chỗ, không buồn nhúc nhích, lạnh lùng nói: "Các ngươi chà hết nước mắt nước mũi lên quần áo của ta rồi."

Lục Bùi Thanh, Lục Bùi Xa, và Lục Bùi An đồng loạt hít một hơi kinh hãi, quay lại nhìn trên áo đại ca thấy từng vệt ẩm ướt rõ ràng in hằn, trong lòng càng thêm xấu hổ.

Bọn trẻ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm: "May quá, không chà hết nước mắt nước mũi lên người tẩu tẩu."

Lục Bùi Phong khẽ nhíu mày, bàn tay siết chặt, trong lòng chợt muốn trừng phạt mấy đứa ngỗ nghịch này. Đệ đệ như vậy, thật khiến huynh trưởng như hắn một ngày cũng khó mà chịu nổi.

Hắn quét ánh mắt cảnh cáo, hừ nhẹ: "Các ngươi, tốt nhất tránh xa A Diên ra một chút."

Lục lão phu nhân từ phía sau bước tới, liếc nhìn Lục Bùi Phong, nhíu mày đầy khó hiểu: Tên tiểu tử thối này hôm nay sao vậy? Sao lại tỏ thái độ hung hăng thế kia? Chẳng lẽ hắn có điều gì bất mãn với A Diên?

Bà nghĩ ngợi một hồi, chợt nhớ ra mình vừa mới ném quải trượng, tay không chống đỡ, đành giậm chân hối hận: "Thất sách, thất sách, hẳn là nên mang theo bên mình!"

Bà trừng mắt nói lớn tiếng: "Ngươi, tên tiểu tử thối, mau tránh sang một bên! Đỡ Diên Diên chi cho mệt sức!"

Lục Bùi Phong nghe vậy mới chịu nhích người đi, nhưng vẫn bị lão thái thái lườm một cái cháy mặt. Trong lòng hắn có chút hoài nghi, cảm thấy gần đây dường như nãi nãi có chút không hài lòng với mình. Chẳng phải hắn luôn là đứa cháu đắc ý nhất của bà sao?

"Nãi nãi." Tống Minh Diên nhẹ nhàng gọi một tiếng, thấy lão thái thái chạy nhanh đến mức khăn trùm đầu suýt rơi, nàng vội đưa tay chỉnh lại, vừa cười vừa nói: "Nãi nãi tuổi cao rồi, sao chạy nhanh vậy làm chi? Con ở đây rồi, chẳng lẽ còn chạy đi đâu được?"

May mà trải qua bao tháng ngày được linh sương điều dưỡng, bệnh cũ của lão thái thái nay đã giảm đi tám chín phần, nếu không sao chịu nổi mấy phen lăn lộn như thế này?

"Con ấy, cái nha đầu này, sao dám liều lĩnh như thế! Không biết nãi nãi lo lắng đến nhường nào sao?" Lục lão phu nhân trừng mắt nhìn nàng, làm bộ đưa tay định đánh một cái vào lòng bàn tay nàng, nhưng đến khi hạ tay lại dịu dàng đến mức chẳng hề đau chút nào. Bà nào nỡ đánh thật.

Tống Minh Diên mỉm cười: "Nãi nãi đừng lo lắng, cháu dâu của ngài rất có bản lĩnh, nhảy xuống huyền nhai cũng nhẹ nhàng như đi qua cầu. Nếu không nhảy khéo còn mất mặt chẳng khác nào bò lăn ra đó như trâu già!"

"Thật vậy chăng?" Lục lão phu nhân bán tín bán nghi.

"Thật mà."

"Không bị thương?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-192.html.]

"Không có, con bình an vô sự."

Lão phu nhân nhìn nàng nghiêm nghị: "Con dám lừa nãi nãi sao?"

Tống Minh Diên lập tức nói: "Nếu con dối nãi nãi, con sẽ không được ăn cơm nãi nãi nấu nữa!"

Trong lòng nàng thầm nghĩ, không ăn cơm cũng chẳng sao, chỉ cần có đồ ăn của nãi nãi là đủ rồi!

Lục lão phu nhân lắc đầu: "Không được, không để Diên Diên không có cơm ăn. Không có con, lạc thú của nãi nãi cũng mất đi một nửa rồi!"

Bà cười trìu mến: "Thôi, nói đi, muốn ăn gì cứ nói, nãi nãi sẽ làm cho. Nhưng nếu con dám lừa ta, ta sẽ khóc cho con xem đấy!"

"..."

Tống Minh Diên bất đắc dĩ, chỉ biết bật cười trước lời đe dọa hiếm hoi của bà.

Lão phu nhân mặt nghiêm: "Sao nào, không tin lời ta sao?"

"Tin, con tin mà!" Tống Minh Diên giơ ba ngón tay lên thề, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc,"Con xin thề, tuyệt đối tin tưởng nãi nãi sẽ làm vậy!"

Nhìn cảnh bà cháu thân thiết như thế, các vị phu nhân nhà họ Lục liền quay đầu che miệng cười trộm, nỗi lo âu trước đó phút chốc tan biến như mây khói.

"Bình an trở về là tốt rồi." Lục Đại phu nhân cười nói,"Nương à, chúng ta về thôi, để Diên Diên còn được nghỉ ngơi nữa."

Bà không biết việc cứu người đối với Diên Diên là khó hay dễ, chỉ biết rằng dù Diên Diên mạnh mẽ đến đâu, thì cũng chỉ là một hài tử thôi.

"Phải rồi, về thôi, về thôi." Lục lão phu nhân cười đáp, một tay nắm Tống Minh Diên, một tay nắm lấy Lục Tư Ninh, âu yếm trêu đùa: "Ngươi nha đầu nhỏ này, vừa nãy chắc sợ muốn khóc rồi hả?"

Tiểu cô nương bĩu môi, không vui đáp: "Nãi nãi, Ninh Ninh không có sợ!"

"Thật không sợ?" Lão phu nhân cười trêu chọc: "Ta còn thấy ngươi khóc nhè kìa."

"Con chỉ bị gió thổi vào mắt thôi, có hạt cát rơi vào, mới cay mắt một chút." Tiểu cô nương giọng cứng cỏi, nhất định không chịu nhận mình đã khóc nhè.

"Phải phải, là do gió thổi cát bay, tiểu nha đầu nghịch ngợm." Lão phu nhân vuốt tóc cô bé, mỉm cười đầy cưng chiều.

Phía xa, Thanh Hải và Trường Vân không đi theo đoàn người, chỉ yên lặng nhìn gia quyến Lục gia dần khuất sau cánh rừng rồi lại ẩn nấp vào bóng cây.

Loading...