Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:49
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng, Lục Bùi Phong bất giác cảm thấy hôm nay chắc sẽ là một ngày mệt mỏi vì phải săn sóc muội muội nghịch ngợm.

Tống Minh Diên lấy từ trong không gian ra một cuộn băng vải, giúp hắn băng bó cẩn thận vết thương, sau đó dùng kéo cắt gọn băng vải.

Thanh Hải đứng một bên, thấy nàng không ngừng lấy các vật dụng ra, trong lòng thầm nghĩ, thiếu phu nhân đúng là chuẩn bị đầy đủ, chẳng khác nào mang theo cả hòm thuốc bên người. Nhưng nghĩ lại, đi đường dài thì mang nhiều vật dụng cũng là điều bình thường.

"Xong rồi, đi thôi!" Tống Minh Diên bế Lục Tư Ninh lên, hướng về phía sườn dốc nơi hai người họ vừa leo xuống.

Sườn dốc này thoải hơn đoạn núi nàng vừa rơi xuống khi nãy, có nhiều mỏm đá nhô ra, tiện cho việc đặt chân. Cả hai người ban nãy đã nhờ vào những mỏm đá này để làm điểm tựa, từ đỉnh núi thuận lợi nhảy xuống.

Nhưng việc leo lên thì lại cần thêm chút công sức. Tống Minh Diên quay đầu nhìn Lục Bùi Phong, hỏi: "Ngươi có thể tự leo lên không?"

Lục Bùi Phong đáp: "Có thể, nhưng có lẽ sẽ hơi bất tiện một chút."

Hắn không muốn để vết thương vừa băng xong bị rách ra. Nghĩ đến việc Tống Minh Diên có thể phải dùng tiên lực để mang thêm người, hắn cũng không muốn trở thành gánh nặng. Vì thế, hắn nói: "Nếu chỗ nào không thể leo lên được, ta sẽ nhờ Thanh Hải kéo lên."

"Được."

Tống Minh Diên ôm Lục Tư Ninh, không cần mượn đến những mỏm đá để làm điểm tựa, mà nhẹ nhàng nhảy lên, như một con chim lướt trên không trung. Thanh Hải đứng bên dưới nhìn mà không khỏi trợn mắt kinh ngạc. Giờ thì hắn hiểu ra, thiếu phu nhân quả nhiên là cao nhân.

Lục Bùi Phong nghiêng đầu dặn dò Thanh Hải: "Giữ kín chuyện này."

Thanh Hải và Trường Vân đều là tâm phúc của hắn, trung thành tuyệt đối với Lục gia, nên hắn không lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ sự khác biệt của Tống Minh Diên ra ngoài.

Cả nhóm thuận lợi leo lên đỉnh núi, Lục Tư Ninh ôm chặt cổ áo Tống Minh Diên, vẻ mặt đầy kích động và phấn khích vì trải nghiệm mới lạ.

"Oa, tẩu tẩu thật lợi hại! Có thể mang Ninh Ninh bay thêm lần nữa không?"

Chưa để Tống Minh Diên kịp trả lời, Lục Bùi Phong đã lên tiếng ngăn cản: "Không được! A Diên vừa cứu muội, đã tiêu hao rất nhiều tiên lực, cần phải nghỉ ngơi."

Nghe vậy, tiểu cô nương lập tức tuột xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y tẩu tẩu, lo lắng nói: "Tẩu tẩu có mệt không? Ninh Ninh không cần bay nữa đâu, chúng ta về thôi!"

Cô bé nghĩ nghĩ, đưa mặt nhỏ lại gần Tống Minh Diên: "Sau khi trở về Ninh Ninh sẽ bắt đầu đứng tấn! Lần sau nếu có kẻ xấu dám đến bắt Ninh Ninh, Ninh Ninh nhất định sẽ không cho hắn đạt được mục đích!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-190.html.]

Việc đứng tấn, một khắc cũng không thể chậm trễ!

Ninh Ninh phải trở nên mạnh mẽ như tẩu tẩu, không thể cứ mãi là kẻ gây phiền phức được!

Tống Minh Diên nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên: "Ninh Ninh có thể kiên trì thật sao?"

DTV

Tiểu cô nương này vốn luôn tóm lấy cơ hội mà lười biếng.

"Đương nhiên!" Lục Tư Ninh kiêu hãnh ngẩng cao đầu, thề thốt: "Ninh Ninh chịu cực khổ rất giỏi!"

Lục Bùi Phong chọc ghẹo cô bé: "Muội chịu cực được hay không thì ta không biết, nhưng chịu ăn thì chắc chắn rất tốt."

"Đừng nghe đại ca nói bậy, tẩu tẩu! Khi nhỏ, huynh ấy mới là kẻ ăn nhiều nhất! Huynh ấy ăn sáu bữa một ngày, mỗi bữa lại không giống nhau, chẳng khác gì một tiểu mập mạp!"

"..."

-

Khi nhóm người Lục gia trở về khu rừng, vừa đúng lúc bọn sơn phỉ chưa kịp thoát thân.

Lưu thị, hai mắt khóc sưng lên, dù đã về đến nơi nhưng vẫn thút thít lau nước mắt. Bà ta âm thầm than thở cho số phận của mình: Con trai thì thành ngốc tử, con gái thì què, về sau bà ta biết phải sống sao?

Điều duy nhất an ủi được là, nữ nhân độc ác đã hại con gái bà ta giờ đã rơi xuống vực. Lưu thị chỉ mong Tống Minh Diên cũng rơi xuống đó mà chết, bằng không, bà ta vĩnh viễn chẳng dám báo thù, có tấm gương của Chu thị, bà ta cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc cam chịu.

Lục nhị lão gia cũng đồng lòng hy vọng Tống Minh Diên c.h.ế.t dưới đáy vực, nếu nàng sống sót quay lại, ông ta ngày đêm sẽ phải nơm nớp lo nàng tìm cách trả thù. Dù gì, đây cũng là nữ nhân dám c.h.é.m c.h.ế.t cả đầu lĩnh sơn phỉ, ông ta đâu có gan mà chọc vào. Nàng c.h.ế.t đi là tốt nhất, đúng, như vậy là tốt nhất!

Trong lòng mọi người đều mang theo những suy nghĩ khác nhau.

Lục gia lúc này không còn chút nào nét hoan hỷ như ngày thường, bầu không khí chìm trong sự ảm đạm.

"Nãi nãi, tẩu tẩu và muội muội nhất định sẽ bình an trở về, đúng không?" Lục Bùi An đôi mắt đỏ hoe, ngồi xổm ôm đầu gối trên mặt đất, cảm thấy rất bất an. Cậu bé đã mất cha cùng nhiều thúc bá, cậu không thể chịu thêm cảnh mất đi tẩu tẩu và muội muội nữa.

Lục Bùi Thanh và Lục Bùi Xa trông cũng chẳng khá hơn, cả người tựa như bị rút cạn sinh khí, lặng lẽ buồn bã.

Loading...