Lục lão phu nhân trông thấy sắc mặt vẫn lạnh lùng của Lục Bùi Phong mà than thở: "Diên Diên nhất định ."
Bà rằng việc mong mỏi đại tôn tử thông suốt chuyện tình cảm e là còn lâu.
Lục lão phu nhân thở nhẹ : "Chúng về thôi."
"Lão phu nhân, chẳng lẽ xuống đáy vực tìm thiếu phu nhân ?" Ngô Đạt nỡ rời , : "Hay để các xuống tìm, thiếu phu nhân và tiểu thư Ninh Ninh vẫn còn cơ hội sống sót."
Lục lão phu nhân lắc đầu, thầm nghĩ: Không thể để họ tìm, nếu chẳng may thấy Diên Diên dùng tiên pháp, chẳng là lộ hết ?
Bà bình tĩnh đáp: "Yên tâm, sẽ cho xuống tìm. Hiện tại thể ở đây lâu, sơn phỉ khắp nơi, nếu trở về chậm trễ e sẽ chuyện ."
Ngô Đạt ngẫm cũng lý, Lục gia vốn đội bảo hộ chuyên môn, hiệu quả tìm kiếm sẽ cao hơn bọn họ. Nghĩ thế, cùng đoàn theo lệnh mà về.
Chỉ Lục Bùi Phong vẫn trầm ngâm bên vách núi, chăm chú xuống vực sâu, tâm tư còn tàn đọng sự căng thẳng, hít thở vẫn thể dễ dàng.
"Chủ tử, tay ngài..."
Bàn tay đặt lưng của Lục Bùi Phong xuất hiện một vết cắt sâu đến tận xương, m.á.u rỉ ngừng.
Thanh Hải trông thấy chủ tử của thương như , đôi môi mấp máy, thôi. Chủ tử quen cầm đao suốt mười mấy năm, thể bất cẩn đến mức cắt chính tay như ?
Chủ tử lo lắng cho , nhưng cũng cần đối xử tàn nhẫn với bản đến thế chứ!
Ánh mắt Thanh Hải phức tạp.
Lục Bùi Phong lạnh lùng ném thanh kiếm trở cho Thanh Hải, xoay : "Không gì nghiêm trọng , lui xuống tiếp ứng ."
Hắn nghiêng đầu lệnh cho Trường Vân: "Ngươi hãy canh giữ ở đây, cho phép ai đến gần. Nếu thiếu phu nhân từ đáy vực trở lên, thì lập tức phát tín hiệu cho chúng ."
Trong lòng Lục Bùi Phong tin rằng A Diên sẽ , nhưng càng lo lắng nàng sẽ thương.
Còn về Lục Tư Ninh, Lục Bùi Phong chẳng hề mảy may lo lắng, vì , dẫu chính ngã xuống mà chết, Lục Tư Ninh cũng sẽ chẳng thể nào gặp mệnh yểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-185.html.]
Trường Vân lập tức nhận lệnh: "Thuộc hạ tuân lệnh." Hiểu rõ tầm quan trọng của việc , lập tức bố trí xung quanh, đảm bảo ai ngoài cuộc thể tiến .
Thanh Hải trầm mặc một chút, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn họ thật sự chút nào lo lắng? Dù thiếu phu nhân thủ bất phàm, nhưng từ vách núi cao như rơi xuống, bảo vệ tiểu thư Ninh Ninh, liệu nàng thể tự lên ? Hay thiếu phu nhân thực sự là thần tiên?
Thấy chủ tử xa, Thanh Hải vội rũ bỏ những suy nghĩ linh tinh nhanh chóng bước theo.
-
Ngay khi Tống Minh Diên nhảy xuống mép vực, nàng lập tức ôm lấy Lục Tư Ninh lòng, trong lúc rơi xuống, gió luôn thổi vù vù bên tai họ, hai thể đón lấy dòng khí mà lao xuống.
Lục Tư Ninh nhắm mắt , chẳng gì, cũng chẳng cảm thấy gì. Chỉ rằng đang tẩu tẩu ôm chặt trong ngực, điều đó cô bé cảm thấy vô cùng yên tâm. Dù rơi xuống vực thẳm, cô bé cũng chẳng thấy sợ hãi.
Trái , tiếng hét thất thanh vì kinh hãi vang lên từ miệng Chu thị, khuôn mặt bà vặn vẹo đến biến dạng, nước mắt nước mũi hòa , bộ dạng nhếch nhác còn chút thể thống nào.
Chu thị nghĩ đến đủ khả năng, nhưng chẳng bao giờ ngờ rằng Tống Minh Diên điên cuồng đến mức dùng chính bản đẩy cả hai bọn họ xuống vực.
"Ngươi đúng là đồ điên!" Chu thị căm hận gào thét. Khi đối mặt với cái c.h.ế.t cận kề, bà mới hiểu khao khát sống đến nhường nào.
Trong cơn kinh hoàng, bà chỉ la hét ngừng, trong lòng ngập tràn sợ hãi.
Có lẽ ông trời thấy tiếng lòng khao khát sống sót của Chu thị, khi sắp chạm đáy vực, bà vô tình một nhánh cây mọc từ vách đá níu .
Chu thị dám tin điều kỳ diệu xảy , thiếu chút nữa mừng rỡ rơi nước mắt.
"Tốt quá! Tốt quá! Xem mạng tận!"
DTV
Niềm vui sướng bất ngờ trào dâng, bà vội ôm chặt lấy cành cây như bám lấy chút hy vọng sống cuối cùng.
Tống Minh Diên may mắn như , tốc độ rơi của hai quá nhanh, lệch khỏi quỹ đạo, nàng và Lục Tư Ninh cứ thế vượt qua nhánh cây mà rơi thẳng xuống.
Nhìn hai bọn họ lao xuống, Chu thị thoát nạn càng đắc ý thầm. Ông trời quả thật mắt! Kẻ tiện nhân dám phá hỏng kế hoạch của bà giờ thì cũng đến lúc chịu quả báo.
Thế nhưng, ngay khi sắp chạm đất, tốc độ rơi của Tống Minh Diên bỗng chậm .
Khi gót chân nàng vững vàng chạm đất, Tống Minh Diên liền ngẩng đầu liếc Chu thị đang treo lơ lửng vách đá, mới nhẹ nhàng đặt cô bé Lục Tư Ninh xuống một tảng đá.