Cả Lục gia ai kìm , mắt đều đỏ hoe, đồng loạt kẻ cất lời với ánh mắt căm hận.
Lục Hương Như ôm lấy mắt cá chân, sợ hãi co rúm , khẽ : "Ta... cố ý, chỉ là trẹo chân thôi."
"Đập gãy chân nó." Tống Minh Diên lạnh lùng sang Lục Bùi Phong lệnh.
Lục Bùi Phong khẽ gật đầu, Thanh Hải lập tức bước tới chỗ Lục Hương Như.
Trong lòng Lục Hương Như hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt hẳn .
"Không, các ngươi thể , nàng chỉ là cẩn thận thôi!" Lưu thị cuống cuồng ôm lấy con gái lòng.
Bà khiến con trai gặp nạn, thể để con gái cũng xảy chuyện !
"Có cố ý , chỉ cần mắt cá chân là rõ." Lục lão phu nhân lạnh lùng đáp, ánh mắt sắc bén như thấu Lục Hương Như.
Thanh Hải tiến tới, bất chấp sự ngăn cản của Lưu thị, mạnh mẽ bẻ tay Lục Hương Như, để lộ mắt cá chân lành lặn. Rồi như chạm thứ dơ bẩn, Thanh Hải hất mạnh tay xuống đất.
"Lão phu nhân, nàng giả vờ."
Lục Hương Như sụp đổ bật : "Ta cố ý, sai , thật sự sai !"
"Đánh!"
"Không! Đại bá mẫu, xin , Như nhi còn nhỏ, xin nương tay tha cho nó một . Nếu đánh, xin hãy đánh !" Lưu thị buông tay con gái, lao tới mặt Lục lão phu nhân, dập đầu ngớt, trán đập xuống đất đến chảy máu.
Bà van nài: "Như nhi tuổi còn nhỏ, hiểu chuyện. Đại bá mẫu, nếu đánh gãy chân nó, nó gả !"
DTV
Tống Minh Diên kìm nén cơn giận, ánh mắt lộ rõ sự mất kiên nhẫn: "Sao? Muốn tự tay?"
Không đợi thêm, Thanh Hải mạnh chân dẫm xuống, xương đùi Lục Hương Như gãy gập, tiếng hét xé lòng vang vọng khắp nơi.
Nghe âm thanh bi thảm , Tống Minh Diên thầm thấy nhẹ lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-184.html.]
Lưu thị ngã sụp xuống đất, xương chân con gái lồi , đau đớn gục mặt lớn, miệng lẩm bẩm: "Tạo nghiệt... Đây là tạo nghiệt mà!"
Lục Hương Như đau đớn đến ngất lịm, thể chịu nổi cơn đau thấu tim, tiếng kêu yếu ớt dần tắt hẳn.
Nhìn cảnh tượng mắt, trong đám tộc nhân Lục gia đều sợ hãi, ai dám cất lời. Dù Lục Hương Như chỉ mới 12 tuổi, Tống Minh Diên vẫn nhẫn tâm xuống tay tàn độc đến . Vết thương , dù thần y tới cũng khó mà cứu, e rằng cả đời nàng hủy hoại.
Thấy , Chu thị cũng phần hoảng loạn. Chỉ một tiếng kêu của Lục Hương Như khiến nàng suýt mất mạng, còn trừng phạt nặng đến dường . Vậy còn bà thì ? Chính bà tự tay đẩy Lục Tư Ninh đến mép vực...
Chu thị nghiến chặt răng, tự nhủ trong lòng: Tống Minh Diên chắc chắn sẽ tha mạng cho bà ! bà hạ quyết tâm, vốn định sống tiếp.
Tống Minh Diên đương nhiên thấy ánh mắt sợ hãi đối với của đám xung quanh, nhưng nàng chẳng buồn bận tâm, ánh mắt chỉ hướng về phía tiểu cô nương Lục Tư Ninh hình nhỏ bé cheo leo bên vách núi, cất giọng bình thản hỏi: "Lục Tư Ninh, tin ?"
Lục Tư Ninh hít hít mũi, dù sợ hãi nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên vẻ kiên định: "Tin! Ninh Ninh tin tưởng tẩu tẩu!"
Dù sợ đến , trái tim cô bé vẫn tuyệt đối tin tưởng tẩu tẩu của !
"Vậy, nhắm mắt ."
Chu thị thì tim thắt , ánh mắt đầy cảnh giác: "Tống thị, ngươi còn định giở trò gì nữa!"
Bà bấu c.h.ặ.t t.a.y Lục Tư Ninh như bấu lấy cọng cỏ cứu mạng, sợ xảy chuyện mất kiểm soát như ban nãy. Nếu Lục Hương Như kêu lên một tiếng lúc , khi tiểu nha đầu cứu .
Lục Tư Ninh lệnh tẩu tẩu, lập tức nhắm mắt mà chần chừ dù chỉ một giây. Mắt nhắm , cô bé còn thấy cảnh hãi hùng bên , nỗi sợ cũng vì thế mà vơi bớt. Tẩu tẩu sẽ cứu Ninh Ninh, cô bé tin là thế!
Tống Minh Diên lợi dụng khoảnh khắc Lục Tư Ninh che mắt, ánh sững sờ của Chu thị, nàng bất ngờ lao tới, mạnh mẽ va Chu thị. Ba giống như diều đứt dây cùng ngã xuống vực sâu.
Dù Tống Minh Diên luôn hành động tính toán, nhưng khi thấy nàng và Ninh Ninh cùng rơi xuống vực, trong Lục gia khỏi kinh hãi, trái tim như bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Lục lão phu nhân bất giác năm c.h.ặ.t t.a.y Lục Bùi Phong, bàn tay chằng chịt nếp nhăn run rẩy thôi.
Các vị phu nhân khác thì hợp sức đỡ Lục Nhị phu nhân ngất .
Hạnh Nhi loạng choạng chạy đến bên vách núi, ngã quỵ xuống đất cố gượng dậy, bật gọi lớn: "Tiểu thư! Tiểu thư! Ninh Ninh!"
Tất cả đều vội vã chạy đến bên vách, nhưng khi xuống vực sâu hun hút, sương mù che phủ mịt mù, thể thấy bóng dáng của ba nữa.